Chàng trai hư hỏng vì phải lòng... đàn ông

Sự kiện: Những tâm sự hay

Mẹ và chị gái không thể chấp nhận tôi “hỏng”, yêu và sống cùng một thằng đàn ông khác.

Từ nhỏ tôi đã không phải là người con ngoan. Tôi lười học, nghịch ngợm, thường xuyên cãi lại mẹ và các chị. Hễ có điều gì không vừa ý là tôi dọa sẽ nghỉ học, sẽ bỏ nhà ra đi, dọa đuổi các chị ra khỏi nhà, tôi chơi với nhóm bạn xấu, ăn chơi, đua đòi, hỗn hào…

Tôi biết rõ, cả nhà rất thương tôi (bố tôi mất từ khi tôi mới có 2 tháng, tôi lại là con trai duy nhất nên tất cả tình thương của mẹ và các chị đều dành cho tôi) nên tôi càng ngày càng phá phách. Mẹ và các chị càng ngày càng bất lực không thể dạy dỗ tôi, mọi người xung quanh coi thường, xa lánh, phỉ nhổ mỗi khi tôi xuất hiện. Thế nhưng tôi phớt lờ tất cả, tiếp tục trượt dài trong hư hỏng, trở thành đại ca của cả nhóm “chỉ biết phá”.

Tôi đã không biết rằng mình tệ hại như thế nào cho đến khi gặp Jin. Jin là thành viên của một tổ chức phi chính phủ, về quê tôi tham gia dự án giáo dục, dạy nghề tạo việc làm cho thanh thiếu niên. Chính Jin là người chủ động tìm gặp tôi, trò chuyện, vận động tôi tham gia vào dự án, đề nghị tôi làm trưởng nhóm thanh niên “cá biệt” ở địa phương.

Ban đầu, tôi rất ghét Jin, ghét thứ tiếng Việt lơ lớ của Jin, ghét mái tóc vàng hoe thứ thiệt nhưng trông ăn chơi hơn tôi, ghét việc Jin bám theo tôi dai như đỉa mặc cho tôi và lũ bạn tìm mọi cách quấy phá công việc của Jin. Không lay chuyển được ý chí của Jin, chúng tôi đã tập kích đánh hội đồng để dạy cho Jin bài học. Jin bị thương rất nặng và chúng tôi đã bị bắt ngay sau đó.

Thời gian bị tạm giam, tôi vô cùng sợ hãi, ân hận, tuyệt vọng, cảm giác như đứng bơ vơ trong đêm đen không lối thoát. Không ngờ chính Jin khi tỉnh lại đã xin tha cho chúng tôi. Ngay khi được ra ngoài, tôi như tìm lại được ánh sáng của cuộc sống. Tôi vô cùng cảm kích Jin nên đã nghe lời khuyên của Jin tham gia dự án, dần tích cực học tập, ngoan ngoãn nghe lời hơn. Mẹ và các chị tôi rất vui vì sự thay đổi của tôi, mẹ đã nói rằng, chờ tôi trưởng thành, nghề nghiệp ổn định, lấy vợ sinh con thì bà có chết cũng không hối tiếc, tôi tự hứa sẽ thay đổi không để mẹ tôi buồn lòng nữa.

Chàng trai hư hỏng vì phải lòng... đàn ông - 1

Tôi thực sự không biết phải làm thế nào, “hư” hay “hỏng” mới là tốt đây… (Ảnh minh họa)

Tôi đã trở thành một trợ lý đắc lực của Jin trong công việc và ngày càng gắn bó, yêu quý Jin, cùng vui cùng buồn với Jin. Mọi chuyện cứ lặng lẽ trôi qua cho đến một ngày chị tôi đùa đùa thật thật hỏi rằng có phải tôi đã yêu ai không mà dạo này hay tương tư, ngẩn ngơ, mau dẫn người yêu về nhà ra mắt. Khi chị đùa thế, ngay lập tức tôi nghĩ đến Jin. Điều đó khiến tôi rất hoảng hốt.

Tôi cố gắng hạn chế tiếp xúc và nghĩ đến Jin nhưng không được. Tôi thích Jin. Tôi thích những lúc được ở bên Jin, thích vòng tay mạnh mẽ của Jin, thích bản lĩnh, trí tuệ, tấm lòng nhân hậu của Jin… tôi không muốn Jin tiếp xúc, cười đùa với những người con trai khác.

Chính lúc này Jin lại tìm đến tỏ tình với tôi, khiến tôi vừa ngạc nhiên, vui mừng, hạnh phúc, vừa sợ hãi, khát khao nhưng rồi lại tự khinh bỉ bản thân “biến thái” khi yêu một người cùng giới. Một mặt tôi sợ phải xa cách Jin – anh ấy sắp hết dự án phải về nước, một mặt tôi sợ không biết đối mặt như thế nào với tình cảm của bản thân, đối mặt với sự tin tưởng, kỳ vọng của mẹ và các chị, là một người con ngoan của mẹ. Đáp lại lời tỏ tình của Jin, tôi xin anh hãy cho tôi thời gian yên tĩnh suy nghĩ.

Khi tôi vẫn còn đang trốn tránh thì anh đến nhà nói chuyện với mẹ và các chị tôi. Jin nói, Jin thích tôi và chỉ cần tôi đồng ý, Jin sẽ đưa tôi cùng về nước. Mọi người ở quê sẽ không ai biết chuyện này, mẹ và các chị tôi không cần phải sợ người ta dị nghị, bêu riếu. Tình yêu của Jin và tôi không có tội…

Nghe những lời của Jin, mẹ và chị tôi sốc nặng. Mẹ tôi chỉ biết ôm mặt khóc đến ngã quỵ. Còn chị tôi thì vô cùng giận dữ, chị mắng Jin là kẻ biến thái, bệnh hoạn làm “hỏng” tôi. Chị đánh đuổi Jin ra khỏi nhà, yêu cầu Jin cút xa khỏi nhà tôi, khỏi tôi. Trong cơn đau khổ tuyệt vọng, họ nói rằng, thà tôi vẫn “hư” hỗn như cũ thì họ vẫn có thể hi vọng vào tương lai, tôi sẽ lấy vợ, sinh con rồi sẽ thay tính đổi nết, nếu không thì họ cũng có thể dạy những đứa trẻ nên người. Họ không thể chấp nhận tôi “hỏng”, yêu và sống cùng một thằng đàn ông khác…

Mấy ngày nay, nhà tôi u ám như đưa đám, mẹ và chị canh chừng tôi chằm chằm, không cho tôi ra khỏi nhà. Mẹ dọa rằng, bà sẽ tự tử nếu tôi theo Jin. Tôi thực sự không biết phải làm thế nào, “hư” hay “hỏng” mới là tốt đây…

Xem thêm các bài viết liên quan:

Tâm sự chàng trai trót yêu... đàn ông!

Là đàn ông... nhưng không yêu phụ nữ

Bí mật kinh hoàng của người đàn ông cháu yêu

Tình yêu lặng thầm của chàng gay

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Minh Minh (Người đưa tin)
Những tâm sự hay Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN