Cảm ơn chồng vì 10 năm chờ đợi...
Mười năm, một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, nó đã cho em biết thế nào là yêu thương, mất mát, đau khổ và hạnh phúc. Em đã trải qua tất cả những ngày tháng ấy mà luôn có anh bên cạnh.
Nếu không phải là anh thì hôm nay em đã không có một gia đình hạnh phúc với cu Bon bên cạnh.
Nhiều lúc, em không thể tin được một người như anh lại có thể chung tình và vì em nhiều như thế.
Chúng mình học chung từ hồi cấp ba, nhưng lại rất ít khi nói chuyện với nhau. Anh là thiếu gia con nhà giàu, ăn chơi sành điệu, yêu nhiều và không mấy khi thuộc bài nhưng lại luôn đến lớp đúng giờ. Em cũng có chút nhan sắc và người luôn đứng đầu trong lớp về kết quả học tập, rèn luyện. Với em lúc ấy, anh đích thực là một chàng trai vô vị.
Rồi học xong cấp ba, em săn được học bổng đi du học ở Úc. Thật kỳ lạ là sang bên đấy lại thấy anh là sinh viên cùng trường, tất nhiên là theo dạng tự túc. Ở nơi xa lạ, chúng mình dần thân thiết, có nhiều thời gian để hiểu nhau hơn. Em dần nhận ra anh cũng là người rất biết quan tâm, chia sẻ và có ý chí. Vậy là mình yêu nhau.
Học xong, về quê chúng ta lấy nhau, bạn bè ai cũng ngạc nhiên. Trong khi em trả lời "mình còn ngạc nhiên nữa là các bạn" thì anh rất điềm nhiên khẳng định: "Đây là việc mà anh đã nghĩ đến từ khi học cấp ba rồi nên anh chỉ thấy vui vì nó đã thành hiện thực thôi". Ôi! Vậy là giờ em mới biết hóa ra anh đã thích mình từ lâu nhưng lại không dám nói vì lúc đó "em quá cao so với anh". Thì ra việc anh đến lớp sớm dù không muốn học hành gì cũng đều là vì "muốn được nhìn thấy em nhiều hơn mỗi ngày".
Kết hôn được một thời gian thì hai bên bố mẹ đều giục có con. Chờ hơn một năm vẫn chưa có nên cả hai vợ chồng đưa nhau đi khám. Lúc đó em mới biết nguyên nhân là do nội tiết tố của mình mất cân bằng. Tưởng rằng anh sẽ chán nản nhưng anh lại rất bình tĩnh động viên em.
Sau một thời gian điều trị, mình có thai nhưng chỉ được 4 tháng con đã ra đi. Anh bận quản lý một công ty, em bận làm việc tại một trường học nên ngày tháng cứ trôi qua như nước chảy. Đầu óc em lúc nào cũng căng như dây đàn nên việc có con càng trở nên khó khăn.
Càng ngày, thái độ của bố mẹ anh với em càng lạnh nhạt và gay gắt. Đỉnh điểm là bảy năm sau ngày cưới, bố mẹ anh đã bắt anh phải lấy "vợ bé" để có con. Em lo sợ vì nếu anh không làm thế thì sẽ bị bố mẹ lấy lại hết công ty và đuổi ra ngoài. Nhưng anh vẫn luôn kiên định chọn bên em. Vậy là cả hai vợ chồng mình lại một lần nữa quay trở lại Úc để sinh cơ lập nghiệp.
Sang bên này, tất cả đều quen thuộc và cuộc sống không bị đè nặng bởi những áp lực gia đình, công việc nên việc chữa trị của em cũng tốt hơn. Rồi sau gần 10 năm chờ đợi chúng ta đã có đứa con trai đầu lòng.
Ngày đón con đến với thế giới này, khi nhìn thấy con cả em, anh và mẹ em đều khóc vì hạnh phúc quá lớn lao ấy. Vậy là chúng ta đã đợi được con về với mình. Cảm ơn anh, người đã luôn yêu thương và kiên trì cùng em vượt qua tất cả.
Cuộc đời này có anh thì chẳng còn gì khiến em phải lo sợ được nữa, phải không anh?