Cái giá của tình yêu (P.5)
Người đàn ông trước đây đã gây cho cô một nỗi đớn đau không thể nào xóa nhòa...
Chợt cô giật mình khi thấy một cậu bé đứng trước mặt cô và giơ lên một chiếc khay đựng những gói tăm, ánh mắt cậu bé nhìn cô năn nỉ. Đứng nhìn cậu bé một lúc, cô mới biết cậu bé ấy không nói được. Cầm lấy gói tăm rồi đưa tiền cho cậu bé, cậu nhìn cô mỉm cười cám ơn rồi lại chạy đến chỗ những người đang ngồi ở vỉa hè.
Cô nhìn theo cậu bé một lúc và suy nghĩ... thì ra cô vẫn còn hạnh phúc hơn nhiều người. Ngày còn nhỏ, dù không có cha nhưng mẹ cô cũng không bao giờ để cô làm những việc nặng, một mình mẹ làm hết, mẹ chỉ mong cô học thật giỏi.
Cô tiếp tục những bước đi về nhà mà không biết rằng, những hành động vừa rồi của cô đã lọt vào tầm mắt của một người, đó là anh.
Trên đường từ công ty về nhà, anh đã nhìn thấy cô. Anh không ngờ cô lại đi về cùng đường với mình. Cô vừa đi vừa nghĩ ngợi điều gì nên không tập trung cho lắm. Chỉ khi có một cậu bé nào đấy đến gần cô, anh mới thấy cô mỉm cười... nụ cười ấy của cô hình như chưa lúc nào anh quên. Rồi cô rẽ vào một cái ngõ nhỏ, chắc cô ở trong đó. Anh nghĩ vậy và vội đi nhanh về nhà.
Vừa thấy đứa con trai về, ông Huy vội hỏi:
- Về rồi hả Quang? Việc công ty con thấy thế nào?
- Mọi thứ đều ổn ba à. - Anh đáp với giọng mệt mỏi.
- Vậy là được rồi, thôi con nó mới đi làm về, ông để cho nó nghỉ ngơi đã rồi hãy hỏi. Con đi tắm gội đi rồi xuống nhà ăn cơm. - Bà Mai nhìn chồng rồi nhìn con trai nói.
- Vâng, thưa mẹ.
Anh bước những bước nặng nhọc lên phòng. Hôm nay phải giải quyết khá nhiều việc ở công ty khiến anh mệt mỏi. Mở vòi hoa sen, những dòng nước mát đã giúp anh thoải mái hơn, nó xua tan những âu lo và mệt nhọc trong người anh.
Sau khi ăn tối và bàn bạc công việc ở công ty với ba, anh lại lên phòng. Cũng đã muộn rồi nên anh không muốn đi đâu nữa. Một mình trong phòng, hình ảnh của cô lại hiện lên trong tâm trí anh, không biết bây giờ cô ấy đang làm gì nhỉ? Cô ấy đã ngủ chưa?
Một ngày chạy ngược chạy xuôi ở công ty, cô cảm thấy mệt mỏi, cô muốn đi ngủ một giấc nhưng hình ảnh của anh cứ hiện lên trong suy nghĩ của cô. Anh ấy lại là giám đốc của cô, cuộc sống này có nhiều thứ trùng hợp quá, nhưng tại sao anh ấy lại nhớ rõ như vậy? Cô chỉ là một đứa con gái nhà quê thôi mà, có đáng để anh ấy nhớ đến như vậy không? Những thắc mắc ấy cứ vẩn vơ trong đầu cô cho đến khi cô ngủ say...
***
Chị Nga vừa nhìn thấy cô đã lên tiếng:
- Duyên ơi hôm nay em bắt đầu vào làm như mọi người rồi nhé! Hôm nay em không phải bê nước pha trà nữa, việc ấy để người khác làm. Từ nay em sẽ được làm đúng chuyên ngành của mình rồi nhé!
- Chị nói thật chứ ạ? - Cô nhìn chị Nga với thái độ rất ngạc nhiên.
- Ừ, vì chị thấy em đã quen với mọi việc trong công ty rồi nên từ nay em có thể làm đúng ngành của mình. Chị hy vọng em sẽ làm tốt.
- Em cám ơn chị. - Duyên chỉ có thể nói được vậy, thực sự thì cô đang rất vui, vì vui quá nên cô cũng không biết nói gì hơn lúc này!
- Chúc mừng Duyên nhé! Cố gắng làm vệc thật tốt. Nếu gặp khó khăn gì cứ nói với bọn chị.
Các anh chị trong công ty ai cũng dành những lời động viên cô. Cô cảm thấy ấm áp, cô thấy yêu hơn nơi mình đang làm việc, cô thấy mình thật may mắn. Không biết sau này sẽ thế nào nhưng bây giờ, cô cảm thấy rất hạnh phúc vì được nghe những lời động viên quan tâm của các anh chị đồng nghiệp. Vậy là những cố gắng của cô trong suốt thời gian qua đã được đền đáp xứng đáng.
Giờ nghỉ trưa, trong khi cô còn đang cắm cúi vào đống tài liệu trên máy tính thì chị Lan đã đứng cạnh cô từ lúc nào.
- Duyên ăn trưa đi nè. Chị mua cơm cho em đây, ăn đi rồi muốn làm gì thì làm. - Chị Lan vừa nói vừa đưa hộp cơm đặt lên bàn làm việc của cô.
- Chị tốt với em quá, em cám ơn chị! Chị đợi em một tí rồi hai chị em mình ăn cùng chị nhé! - Cô ngẩng lên nhìn chị cười rồi lại nhìn màn hình máy tính.
....
- Cuối cùng thì cũng xong. - Cô nhìn chị Lan cười.
- Em quen với giám đốc à?
Cô cảm thấy bất ngờ trước câu hỏi của chị. Cố giữ gương mặt thật bình tĩnh cô hỏi lại chị:
- Sao tự nhiên chị lại hỏi em vậy ạ?
- À chị Nga nói em không phải bưng nước pha trà nữa là lệnh của sếp đấy. Sáng nay chị cũng thấy bất ngờ khi nghe chị Nga nói vậy vì nhân viên mới vào, ai cũng phải mất một tháng nhưng em mới làm việc đó được hai tuần. Chị cứ nghĩ chắc tại em quen với sếp nên mới thế.
- Vậy à chị? Vào công ty làm em mới biết mặt sếp mà, em đâu có quen? - Cô cảm thấy có lỗi với chị vì đã nói dối nhưng nếu nói thật thì cô cũng không biết bắt đầu từ đâu. Hơn nữa, môi trường công sở chuyện gì giấu được thì nên giấu, cô không thích mình là chủ đề bàn tán của mọi người.
- Ừ thế chứng tỏ em may mắn, em được sếp để ý rồi đấy! À, chị nghe nói là sếp chưa có người yêu đâu, hay là… - Chị Lan nhìn cô nói rồi hai chị em cười to trước câu nói của chị.
- Em không dám đâu chị à, chắc chỉ dám mơ thôi, người ta là sếp mà chị nhỉ?
- Sếp với nhân viên có tình cảm là chuyện bình thường mà em, chị có chồng rồi không thì…
- Á à, chị không sợ em mách với anh nhà chị à? Chồng con rồi mà còn mơ tưởng linh tinh nhé!
- Thì thế chị mới nói với em, mà chị em mình nói vui vậy thôi chứ đến tai người thứ ba trong công ty là không ổn đâu. Thôi đến giờ làm việc rồi, em làm đi nhé, chị về chỗ đây, không có người lại ý kiến đó.
Đúng là ở đâu cũng có người nọ người kia, công ty này cũng vậy, người tốt như chị Lan cũng nhiều nhưng người hay ganh ghét, đố kị người khác như chị Hiền cũng không thiếu. Bất cứ một công việc nào cũng cần phải cố gắng. "Nếu bạn không tiến thì bạn sẽ lùi”, cô đã nghe ai đó nói như vậy, cô sẽ làm được, nhất định thế!
Đúng rồi, vừa nghe chị Lan nói tới sếp, giờ cô mới nhớ là từ sáng tới giờ cô chưa nhìn thấy anh. Có lẽ anh đến sớm và đang trên phòng làm việc hoặc cũng có thể là hôm ay anh không đến công ty. Sếp có thể đứng chỉ đạo từ xa được mà.
Cuối cùng thì cũng hết giờ làm việc, mọi người trong công ty ai cũng vội vã ra về, nhất là các chị đã có gia đình, cô cũng chào tạm biệt chị Lan rồi về.
Ở bên cô, vẫn có rất nhiều người tốt, luôn yêu thương, quan tâm cô (Ảnh minh họa)
Thả bộ trên con đường quen thuộc, cô đang có ý định vào chợ mua thức ăn để nấu nướng sau bao ngày bỏ bê bếp núc thì nghe thấy tiếng còi xe liên hồi phía sau:
- Píp…píp….píp…
Cô quay lại, là một chiếc ô tô. Cô đâu có đi sai đường mà người ta lại bấm còi inh ỏi như vậy? Cô đang thắc mắc thì chiếc xe đã đi tới chỗ mình. Qua chiếc cửa kính, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy anh. Anh vội dừng xe, bước xuống và lịch sự bắt chuyện:
- Lên xe đi, tôi mời em đi uống cà phê được chứ? - Anh nhìn thẳng vào mắt cô nói.
Cô biết trả lời như thế nào bây giờ, đi hay không? Anh ấy là sếp của cô đấy, sếp mời nhân viên đi liệu có vấn đề gì không nhỉ?
- Yên tâm tôi không làm hại em đâu, tôi mời em đi với tư cách là một người bạn chứ không phải là một người sếp của em. Em không phải ngại.
Anh ta đi guốc trong bụng mình chắc? Sao mà nói chuẩn thế? Ngẫm nghĩ một lúc, cô cũng bước lên xe cùng anh.
Chiếc ô tô dừng lại ở một quán cà phê sang trọng, quán như này cô chưa từng một lần bước chân vào. Có lẽ cô chỉ dám đi qua và lặng lẽ nhìn vào.
- Cho tôi một ly cà phê không đường và một ly cà phê sữa. - Anh nói với người bồi bàn.
May quá anh đã gọi giúp, chứ nếu để cô gọi thì cũng không biết phải gọi gì.
Cô nhìn quanh quán một lượt. Quán này sang trọng quá, khách đến quán chủ yếu là các cặp đôi yêu nhau. Không khí trong quán cũng khá yên tĩnh, chỉ vang lên những giai điệu của bản romance nhẹ nhàng.
- Mời hai anh chị. - Người phục vụ đặt hai ly cà phê xuống rồi đi về phía quầy.
Không khí căng thẳng quá! Anh và cô đều im lặng, chẳng ai lên tiếng trước. Thi thoảng cô khẽ lướt qua gương mặt anh, anh có sống mũi cao, vầng trán vuông, cô nhìn thấy ở anh có sự chín chắn và dường như có một nét gì đó đượm buồn.
- Bây giờ trông em khác quá…
Cuối cùng anh cũng là người lên tiếng trước, cô mỉm cười nhìn anh.
- Hai năm cơ mà, có lẽ là đã già đi, mà nói thật em cũng chưa biết sếp tên là gì đâu ạ. - Nói xong cô thấy chột dạ vì ai đời nhân viên mà lại không biết tên sếp.
- Tôi tên là Đinh Nhật Quang, cứ gọi tôi là anh Quang cũng được, trong công ty tôi là sếp, nhưng ở ngoài chắc tôi chỉ đáng tuổi anh trai em thôi, vì vậy nếu có thể cứ xưng hô là anh - em nhé. - Anh nhìn cô, đôi mắt ánh lên vẻ thất vọng.
- Em thì thế nào cũng được, dù sao anh - em, nghe cũng thân thiện hơn sếp và tôi.
Tâm trạng anh phấn chấn hơn sau câu nói của cô.
- Em ra trường được bao lâu rồi?
- Đến bây giờ thì khoảng ba tháng, cũng may là được vào trong công ty làm việc, nếu không bây giờ em đang ở quê rồi. - Cô vừa nói vừa cười.
- Hai năm trước, lúc xảy ra tai nạn anh cứ nghĩ em học trường Y cơ.
- Tại sao lại vậy, ai cũng có thể làm được mà anh?
- Ừ. Nhưng em làm rất nhiệt tình và tận tâm như bác sĩ ấy, tôi thích em ở điểm ấy.
Anh vừa nói xong câu nói ấy, cả anh và cô đều bối rối, hai người lại im lặng... Được một lúc sau, cô mới dám lên tiếng:
- Nếu anh là em, anh cũng sẽ làm như vậy! Cuộc sống của em đã giúp em làm được những điều như thế, những điều người khác cảm thấy sợ thì em lại coi đó là bình thường. - Cô nhìn ra ngoài cửa sổ và nói, gương mặt thoáng buồn.
Anh định hỏi cô tại sao nhưng khi nhìn thấy đôi mắt rưng rưng của cô, anh vội chuyển chủ đề.
- Em thấy làm ở công ty này thế nào? Mọi người cư xử với em tốt chứ?
- Vâng, các chị ấy rất nhiệt tình, nhất là chị Nga và chị Lan.
- Ừ thế em cố gắng làm tốt nhé, có gì khó khăn nếu hai chị ấy không giúp được thì cứ hỏi anh, cứ coi anh như là một người anh trai là được.
Cô nhìn anh cười. Với cô, anh lúc nào cũng thật thân thiện và gần gũi, anh giúp cô rất nhiều. Có lẽ ông trời thương cô nên mới để cho anh gặp cô vào hai năm trước, để rồi bây giờ cô lại được làm việc trong công ty của anh.
Bỗng chuông điện thoại của anh reo:
- Alô mẹ à! Vâng giờ con chuẩn bị về rồi đây!
Anh định hỏi cô một số chuyện nữa nhưng mẹ anh đã gọi về ăn cơm vì hôm nay gia đình anh có khách, hơn nữa trời cũng đang tối dần.
- Gia đình anh có việc ạ? Cũng muộn rồi, em phải về anh à. - Cô nhìn anh, cô biết anh đang lúng túng vì không biết phải mở lời thế nào.
- Ừ vậy mình về thôi!
Anh đưa cô tới một cái ngõ nhỏ, thực ra anh cũng biết chỗ này vì hôm trước anh thấy cô rẽ vào đây. Cô bước xuống xe và chào tạm biệt:
- Cám ơn anh vì buổi hẹn ngày hôm nay, buổi hẹn giúp em có cái nhìn khác về anh, anh vui tính hơn em nghĩ. Anh về cẩn thận nhé.!
Anh nhìn theo bóng cô, không biết cô đi còn xa nữa không? Anh bắt đầu có cảm giác tò mò về người con gái này. Khi nào có thời gian rỗi, anh sẽ hẹn cô, anh sẽ hỏi cô những điều anh chưa khám phá được ở cô gái tốt bụng ấy.
Cô về đến xóm trọ trời cũng đã sẩm tối. Vì anh mà cô chẳng kịp vào chợ mua thức ăn, thôi thì ăn mì cho qua bữa vậy.
- Chị đi làm về tối thế ạ? - Một em sinh viên ở phòng bên cạnh ngó đầu ra nhìn thấy cô vội hỏi.
- Ừ chị về lâu rồi, nhưng vì có hẹn với bạn nên về muộn một chút…Bọn em lên từ bao giờ thế?
- Bọn em lên từ sáng nay. Chị đi làm diện vào trông như hot girl ấy. Thế này chắc các anh con trai ở công ty phải chết thèm.
- Em nói thật hay nói đùa chị thế? Bao giờ em đi làm cũng thế mà, cố gắng mà tận hưởng nốt cái đời sinh viên đi bé ạ, không khi nào đi làm lại hối hận đấy.
- Đi làm thích chứ chị, được thoải mái, tự do, không phải lo lắng chuyện thi cử, sinh viên cứ đến kỳ thi là học lòi mắt ra, em sợ lắm rồi. Bạn em đứa nào cũng muốn được đi làm.
- Ừ đúng rồi, chị ngày xưa cũng thế, nhưng giờ nghĩ lại mới biết thời sinh viên là sướng, ăn ngủ chẳng cần phải giờ giấc gì. Đi làm là phải lo từng tí một, mệt mỏi lắm em à!
- Vậy ạ? Thế mà ai cũng mơ ước được đi làm, thôi kệ đến đâu thì đến, em chẳng muốn nghĩ đâu, mệt lắm. Ôi cái cuộc sống sinh viên này, bao giờ mới không phải ăn mỳ cho qua bữa, bao giờ đậu phụ không còn là món chính nữa đây? - Con bé đi vào phòng rồi hét lên.
- Gớm chị đi làm rồi mà cũng phải ăn mỳ đây, kêu ít thôi. - Cô vừa cười, vừa nói đùa hai đứa.
Buổi tối hôm nay ở xóm trọ vui hơn mọi hôm, tiếng cười đùa của hai em sinh viên, những câu chuyện của hai anh chị công nhân khiến không khí sôi nổi hơn hẳn. Chỉ mỗi phòng cô là yên ắng nhất. Thực ra nhiều lúc cô cũng muốn rủ thêm một ai nữa ở cùng nhưng cô sợ không hợp, cô vốn là một đứa con gái sống nội tâm, ít cười, ít nói, cũng ít tâm sự. Cô cũng không biết pha trò làm cho người khác vui, cô cũng chẳng biết động viên thế nào mỗi khi những người thân bên cạnh buồn, thứ duy nhất cô có thể làm được đó là im lặng. Ngày xưa cô cũng có một người bạn nữ thân thiết nhưng vì những hiểu lầm không đáng có mà người bạn ấy đã ra đi, từ đó trở đi cô cũng không thân với ai nữa, có chăng là nói chuyện nhắn tin với một số đứa học cùng lớp cấp ba.
Mở máy tính. Đã quá lâu rồi cô không vào facebook, đơn giản vì trên đó có quá nhiều hình ảnh của hắn - người đàn ông đã mang đến cho cô một nỗi đau không thể nào xóa nhòa.
Cô quyết định khóa tài khoản cũ, tự lập cho mình một tài khoản mới, cô chỉ add một số người bạn thân thiết để còn hỏi han, trò chuyện.
Điện thoại cô rung, một tin nhắn mới. Cô nhận ra đó là số điện thoại của anh.
- Chúc em ngủ ngon!
Cô giật mình. 10h30 tối, anh gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cùng với icon mặt cười dễ thương. Cô nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, đã lâu rồi cô không nhận được những tin nhắn như thế này, đôi khi chỉ cần một tin nhắn ngắn gọn cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ, ấm áp.
Liệu có phải anh đang để ý tới cô? Nếu không tại sao anh lại quan tâm cô như vậy? Cô chỉ là một người con gái bình thường thôi mà.
Cô nhắn lại: "Chúc anh ngủ ngon” kèm theo hình mặt cười tinh nghịch. Gửi xong, cô nằm dài ra giường cười đắc chí.
- Em chưa đi ngủ à? Muộn rồi đấy! - Một tin nhắn nữa từ anh.
- Em ngủ rồi nhưng tại cái điện thoại nó kêu làm em giật mình, thì ra là tin nhắn của “sếp”. Cám ơn sếp đã quan tâm tới em. Thôi sếp ngủ đi nhé, không mai tới công ty lại ngủ gật đấy ạ!
Gửi tin nhắn đi, cô chột dạ… cô nói chuyện với sếp mà cứ như với bạn vậy? Có ai vô duyên như cô không chứ?
Ok, em ngủ ngon nhé! - Anh lịch sự trả lời.
Tắt máy tính. Cô kéo chăn sát vào người, bỗng mỉm cười và cảm thấy ấm áp quá, chắc tại lâu rồi không có ai trò chuyện với cô nên cô mới có cảm giác này. Cô ngủ mà tay vẫn còn đang cầm chiếc điện thoại, màn hình vẫn là nội dung tin nhắn của anh…
(Còn nữa)
Xem thêm các phần trước: