Cái giá của tình yêu (P.3)
Cô tự hỏi, liệu trước đây, cô và anh ta có "làm phiền" mọi người trong xóm trọ như vậy không?
Thứ hai. Cô diện chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và chiếc quần tây bó sát mới mua hôm qua, trông cô giản dị nhưng cũng không kém phần xinh đẹp. Trang điểm nhẹ nhàng một chút, cô khóa cửa và bước những bước thật tự tin tới công ty.
Đến nơi cô đã thấy có rất nhiều người đứng ở đó, ai cũng trang điểm kỹ càng, ăn mặc lộng lẫy. Cô cảm thấy tự ti khi đứng trước họ, dù cô đã mất cả tiếng đồng hồ để trang điểm nhưng cũng chẳng bằng một góc của họ.
Cô là người thứ ba được phỏng vấn, không lo lắng hồi hộp như người đầu nhưng cô vẫn cảm thấy run khi đến lượt mình. Thất vọng bước ra khỏi phòng khi kết thúc cuộc phỏng vấn, cô sẽ lại bị loại thôi, sẽ lại như mọi lần trước vì cô trả lời còn lúng túng lắm !
Nhưng… cô không biết rằng có một người đã dõi theo cô từ lúc cô bước vào công ty và khẽ mỉm cười khi nhìn thấy sự lúng túng của cô. Bóng dáng của cô, nụ cười của cô khiến một người phải chú ý dõi theo, chính bản thân người ấy lại không ngờ được gặp cô ở công ty này.
***
Sau hai năm du học ở nước ngoài, anh đã được ba anh giao cho quản lý công ty này, nó chỉ là một nhánh nhỏ trong tập đoàn của gia đình anh. Nhưng một điều mà anh không bao giờ ngờ tới, là anh lại được gặp lại người con gái ấy – người anh thầm thương trộm nhớ một thời ! "Đúng là trái đất tròn” - anh nghĩ thế !
Ngồi một mình trong phòng làm việc, anh gọi thư ký chuyển cho anh tập hồ sơ của cô. Đặt tập hồ sơ lên bàn làm việc của anh, thư ký tỏ thái độ ngạc nhiên vì không hiểu vì sao giám đốc lại yêu cầu chị phải tìm luôn tập hồ sơ của một trong số những nhân viên vừa được phỏng vấn vài giờ trước.
"Lê Nguyễn Kỳ Duyên - cái tên hay thật!" - anh vừa nghĩ vừa cười mỉm. Duyên! Ừ cái tên thật xứng với con người cô. Đôi má lúm đồng tiền, chiếc răng khểnh duyên dáng với hàng mi cong vút cũng khiến không ít chàng trai xao xuyến, trong đó có anh. Đúng là duyên thật !
Mở tập hồ sơ của cô, anh bị bất ngờ… thì ra cô không có cha. Trong sơ yếu lí lịch, tên cha cô bị bỏ trống, anh hiểu. Anh còn bất ngờ hơn khi nhìn thấy tấm bằng giỏi của cô, bằng giỏi của một trường không hề bình thường. So với những người khác thì hoàn cảnh của cô đặc biệt hơn nhiều. Có lẽ cô ấy đã phải cố gắng rất nhiều…
Qua ô cửa kính phòng làm việc, anh có thể thấy rõ được mọi thứ ở bên ngoài, từ những chiếc lá đang đung đưa nhẹ nhàng, cho đến hình ảnh những dòng người vội vã đi trên con phố.
Anh nhớ lại hai năm về trước…
- Bữa sáng mẹ nấu ngon quá! Hay tại lâu rồi con không được ăn cơm mẹ nấu nên có cảm giác như vậy ba nhỉ? - Anh vừa nói vừa liếc nhìn gương mặt mẹ.
- Mẹ vẫn nấu như trước mà, chắc tại lâu rồi con không được ăn cơm nhà nên cảm giác khác thế đấy !
- Không, hôm nay ba ăn canh có vị khác mà ! Nay con về mẹ nấu ngon hơn đấy, ở nhà thỉnh thoảng ba vẫn được nếm những món không rõ là mùi vị gì, mẹ con hay nấu lắm. Giờ về con tha hồ mà thưởng thức nhé !
Ba nhìn mẹ cười, nụ cười hạnh phúc. Anh thấy vui vì sau bao nhiêu năm, tình cảm ba mẹ dành cho nhau vẫn không hề thay đổi, lâu rồi anh mới có được cái cảm giác này.
- Mẹ ơi ! Tý nữa con đi ra ngoài một chút nhé ! Nếu trưa con về muộn thì ba mẹ cứ ăn cơm trước nha, không cần để phần cơm con đâu ạ.
- Con đi đâu? – Mẹ anh hỏi.
- Con đi dạo phố. Đã hai năm con không về, con muốn xem thành phố thay đổi thế nào.
- Vậy đi rồi về sớm nhé!
- Vâng con đi đây, con sẽ về nhà sớm, mẹ yên tâm !
Bà Mai nhìn theo bóng dáng đứa con trai cho đến khi khuất hẳn. Hai năm ở nước ngoài, con bà đã lớn hơn nhiều rồi. Nhớ lại lúc ông bà nói ra cái ý định cho con đi du học, nó đã phản đối thế nào. Cuối cùng thì nó cũng đồng ý. Tuy vậy có những đêm bà vẫn nghe thấy tiếng thổn thức của con trong phòng. Là mẹ, bà hiểu chứ ?Nhưng tự lập cũng là một trong những cách khiến con người ta trưởng thành hơn.
Anh đi bộ qua các con phố, tay bắt mặt mừng nếu vô tình bắt gặp bạn bè hay người quen. Sau hai năm không về nước, thành phố đã thay đổi nhiều rồi, những quán nước ở ven đường hình như đã ít đi, những tòa nhà cao tầng được xây nhiều hơn nhưng con người Hà Nội thì vẫn thế, vẫn thanh lịch và dịu dàng như ngày nào. Rồi chân anh khựng lại trước một quán cà phê, nó vẫn thế, quán vẫn được trang trí như cũ, vẫn những giỏ hoa lan treo trước quán, vẫn những chậu hoa ly xếp dọc lối đi. Anh bước vào trong quán gọi một ly cà phê không đường, anh muốn thử xem sau hai năm, mùi vị cà phê của quán có còn như cũ không.
Người phục vụ đặt nhẹ ly cà phê lên bàn rồi đi nhanh vào trong quầy, anh nhìn ra ngoài đường… Hà Nội sau hai năm…
Cầm ly cà phê lên, anh nhấp một ngụm. Đắng quá ! Là do cà phê đắng hay do lâu ngày anh không uống nên mới cảm thấy vậy ? Ngày trước, luôn có một người con gái ngồi đối diện anh, người ấy lúc nào cũng gọi cà phê thêm đường, còn anh thì luôn gọi một ly cà phê không cho gì cả. Lúc đầu người ấy ngạc nhiên hỏi anh:
- Anh không sợ đắng à ?
- Ngốc, đắng gì mà đắng, uống như vậy mới ngon.
- Thật à, vậy tý nữa cho em thử cốc cà phê của anh nhé! Nếu ngon lần sau em sẽ gọi.
Vừa thấy người phục vụ bê hai ly cà phê ra, người ấy đã vội cầm ly của anh lên và uống một hơi.
- Aaaa… đắng quá! - Người ấy nhìn anh rồi hét lên. - Thế này mà anh bảo ngon sao? Anh lừa em hả ?
Mọi người trong quán ai cũng quay ra nhìn hai người. Người ấy mặc kệ, vẫn cứ ngồi trách anh, trách anh độc ác, còn anh… anh dịu dàng nhìn người ấy và cười.
- Anh có bảo là cà phê không đắng à? Là tại em chứ? Lại còn đổ lỗi cho người khác…
Người ấy nghĩ lại thấy anh nói đúng nên không trách anh nữa, quay sang hỏi anh:
- Sao đắng thế mà anh lại uống được vậy?
- Nó chỉ đắng lúc đầu thôi, về sau em sẽ nghiện đấy!
Sau bao nhiêu năm, quán cà phê vẫn ở đây, còn người ấy thì đã xa rồi. Có lẽ bây giờ người ấy đang hạnh phúc, anh luôn hy vọng vậy! Nếu như ngày ấy, anh không lựa chọn đi du học thì có thể bây giờ anh sẽ không phải ngồi đây một mình như thế này. Nếu ngày ấy, anh không đi du học thì cô và anh sẽ không chia tay nhưng cuối cùng, anh lại chọn chữ “hiếu” và quyết định rời xa cô.
Anh đã vì ba mà đi du học nhưng anh lại vì cô mà không yêu ai, dù trước kia và cả bây giờ khi anh đã về Việt Nam, những người con gái vây quanh anh không ít. Người ấy đã có một cuộc sống hạnh phúc, biết vậy nhưng anh chẳng thể quên. Quên sao được khi mỗi đêm, hình bóng ấy lại ùa về, ám ảnh tâm trí anh.
Anh dời quán cà phê và đang định đi thẳng về nhà thì…
Két… Rầm…!
Tiếng kêu phát ra từ bên kia đường. Theo phản xạ, anh vội vàng chạy đến và đập vào mắt anh là hình ảnh một người phụ nữ đang nằm dài trên đường. Máu từ người phụ nữ ấy thi nhau chảy ra, cô ấy bất tỉnh, còn chiếc xe máy thì đã tan tành.
Trong khi tất cả mọi người còn đang bối rối không biết phải làm thế sao thì một cô gái trẻ chạy vào, anh đoán cô ấy là sinh viên. Cô nâng người phụ nữ ấy dậy, lấy chiếc khăn giấy trong ba lô và băng lại vết thương cho người phụ nữ đó, mặc cho những giọt mồ hôi đã dần thấm ướt áo cô, mặc cho màu đỏ của máu vương trên áo cô. Cô hét lên:
- Ai gọi xe cấp cứu giúp cháu với!
- Vừa gọi rồi, họ sẽ đến ngay bây giờ! - Một người trong đám đông lên tiếng.
Ai cũng chăm chú nhìn cô, có người còn khen: “Con bé ngoan thật! Cũng giỏi nữa! Sinh viên ai cũng thế này có phải là tốt không?”.
Anh thấy mình thật vô dụng, muốn chạy lại giúp cô nhưng đã có một số người nhanh chân hơn. Cô băng vết thương một cách chuyên nghiệp và thuần thục. Anh đã nghĩ rằng, chắc cô bé ấy là sinh viên trường Y. Mải đứng nhìn cô mà anh không biết rằng, mọi người xung quanh đã dần đi hết, cho đến khi…
Cô gái đó bước gần tới chỗ anh khiến anh giật mình. Trên đường chỉ còn lại anh và cô, những giọt mồ hôi vẫn còn đọng lại trên trán cô. Sẵn trong túi quần có chiếc khăn giấy, thứ mà lúc nào anh cũng mang theo bên mình, anh cầm lên đưa trước mặt cô:
- Em cầm lấy lau mồ hôi đi này, em giỏi thật đấy!
- Cám ơn! - Cô cầm lấy chiếc khăn giấy, nói đúng hai từ đấy rồi đi thẳng. Cô ấy cũng không thèm nhìn xem người đưa chiếc khăn cho mình là ai.
Anh thấy hơi bất ngờ trước thái độ của cô gái này, trong khi bất cứ người con gái nào gặp anh đều phải chăm chú nhìn, thậm chí còn nịnh nọt anh thì cô lại chẳng thèm để ý đến anh. Ánh mắt anh dõi theo bóng dáng cô cho đến khi lẩn khuất dần trên phố.
Sau hai năm về nước, anh đã gặp một vụ tai nạn và gặp một cô gái có thái độ hơi “bất cần đời”. Anh cười, sao anh lại chú ý tới cô ấy vậy nhỉ? Cô ấy cũng chỉ là một cô sinh viên bình thường thôi mà, vì cô ấy xinh à? Vì chiếc răng khểnh khẽ nhô ra mỗi khi cô ấy nói hay vì thái độ nhiệt tình của cô?
Bản thân anh cũng không thể lý giải được tại sao hình ảnh cô lại ám ảnh anh cả ngày hôm ấy. Ngay cả khi màn đêm buông xuống, anh vẫn mơ thấy cô, những ngày sau đó, hình ảnh của cô lại hiện về nhưng cũng mờ nhạt dần theo thời gian…
***
Lần này anh sẽ không để em bước đi nhanh như lần trước đâu! (Ảnh minh họa)
Anh cứ vẩn vơ trong mớ suy nghĩ ấy mà không để ý rằng, cô thư kÝ đang đứng nhìn anh với ánh mắt tò mò.
Đứng đợi một lúc lâu, cô mới dám lên tiếng:
- Giám đốc! Giám đốc ơi! Anh xem giúp em tập hồ sơ này nhé.!
Anh vội giật mình, ngẩng mặt lên…
- Em xin lỗi! Vì em gõ cửa phòng mãi không thấy giám đốc trả lời nên em mới tự ý mở cửa vào, mong giám đốc thông cảm.
Anh không nói gì, chỉ vẫy tay ý nói cô ấy có thể ra ngoài được rồi.
Kỳ Duyên. Sau hai năm em vẫn vậy, anh thấy em tươi tỉnh hơn lần đầu anh gặp. Nếu biết anh là giám đốc của em, không biết thái độ của em sẽ như thế nào nhỉ? Thì ra em không phải là sinh viên trường Y, em là sinh viên trường kinh tế, vậy mà ngày đó em lại băng bó vết thương một cách chuyên nghiệp như vậy! Anh bắt đầu tò mò về con người em rồi đấy! Anh và em cũng có duyên đấy chứ? Lần này anh sẽ không để em bước đi nhanh như lần trước đâu! - Anh vừa nhìn tấm ảnh hồ sơ của cô vừa nói trong suy nghĩ.
***
Bầu trời trong và xanh quá, rút chiếc điện thoại ra và cắm tai phone vào. Hôm nay cô sẽ nghe loại nhạc balad vì nó hợp với tâm trạng của cô hơn.
Ngồi một mình trong phòng trọ, cô cảm thấy trống vắng, cô nghĩ về buổi phỏng vấn sáng nay. Có thể cô lại bị rớt, có thể sự đợi chờ của cô sẽ chỉ là sự vô vọng như những lần trước. Cô thầm nghĩ:, nếu lần này không được nữa thì cô sẽ về quê một thời gian, cô sẽ thử đi làm công nhân xem mùi vị nó thế nào. Đôi khi con người ta phải thử, thử để trải nghiệm…
Sau khi ăn xong chiếc bánh mỳ và uống một cốc sữa, cô lại lên giường nằm rồi thiếp đi từ lúc nào không hay. Tiếng cười đùa từ phòng của hai anh chị công nhân trong xóm trọ làm cô tỉnh giấc, nếu còn mấy em sinh viên ở đây kiểu gì chúng nó cũng “gọi nhà” hai người nhưng cô không làm vậy, cô mặc kệ. “Liệu lúc trước mình có làm phiền người khác như thế này không nhỉ? Và anh ấy có bỏ rơi chị ấy giống như mình đã từng bị người ta bỏ rơi?”. Những giọt nước mắt lại thi nhau chảy ra và thấm ướt gối. Những nỗi đau lại hiện về...
Cô vẫn chờ mong một cuộc điện thoại nên đi đâu, làm gì, cô cũng mang điện thoại theo. Cô mong có điều kỳ diệu sẽ đến với mình, cô muốn được đi làm... Cũng có khi điện thoại chợt rung lên những tin nhắn nhưng đó chỉ là tin nhắn của những người bạn của cô, chúng nó đều đi làm cả rồi, đứa thì phải đi làm trái ngành, đứa thì chấp nhận đi làm công nhân. Bỗng điện thoại rung, là tin nhắn của Linh.
- Siêu thị Big C đang tuyển nhân viên bán hàng đấy , mày có đi làm không?
- Bao giờ thì hết hạn vậy?
- Hình như cũng còn lâu ấy! Nếu mày làm thì gọi điện cho tao nhé, để tao nói với chị ở phòng nhân sự một câu, tao đang có việc bận, tao nói chuyện với mày sau nhé!
Tắt điện thoại, nếu hết tuần này công ty không gọi thì cô sẽ tới xin làm ở siêu thị cùng Linh. Kể ra bán hàng cũng hay đấy chứ, ít ra thì cũng còn hơn là ngồi ở nhà “than ngắn thở dài”. Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi.
Điện thoại của cô kêu, là một số lạ. Hồi hộp. Cô bốc điện thoại… sau vài phút nói chuyện, cô như muốn hét lên: “Mình đã túng tuyển rồi, vậy là mình đã được đi làm…Ôi sướng quá…Cuộc đời vẫn đẹp sao!”. Cầm điện thoại lên cô gọi cho mẹ:
- Alô! Mẹ à, mẹ có khỏe không?
- Mẹ vẫn khỏe, con thế nào rồi? Bao giờ thì con về quê?
- Công ty vừa gọi cho con bảo tuần sau bắt đầu đi làm mẹ à, chắc là còn lâu con mới về quê với mẹ được.
- Thật hả con? Vậy thì phải cố gắng nhé, mẹ chúc mừng con. Mà mẹ nghe người ta nói nhân viên mới đi làm hay bị bắt nạt lắm, con phải cẩn thận nhé! Lỡ người ta có nói điều gì không phải thì cố nhịn nha con. “Một điều nhịn bằng chín điều lành” đấy.
- Dạ con biết rồi mẹ à, mẹ ơi con vui lắm, cuối cùng thì con cũng đã được gọi đi làm.
- Ừ mẹ mừng cho con, ở nhà ai mọi người thi thoảng vẫn hỏi thăm con, đi làm mà được nghỉ thì sắp xếp về với mẹ nha con. Mẹ nhớ con lắm rồi.
- Vâng, con cũng nhớ mẹ, nhớ ngoại lắm! Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nha, con chào mẹ, tạm biệt mẹ!
Cuối cùng thì cô cũng đã có một công việc để làm, cô đã không phụ công của mẹ mình. Cô sẽ cố gắng làm việc thật tốt, nhất định thế!
Chẳng mấy chốc mà trời đã tối. Hôm nay xóm trọ có mỗi mình cô ở lại, nơi đây vốn đã yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh hơn. Cô chạy ra sân hít thở một chút, dù gì thì nó cũng dễ chịu hơn là ở trong phòng. Ngước lên nhìn bầu trời, trăng hôm nay sáng thật, trăng của bình yên, trăng của hạnh phúc… Lâu rồi cô không ngồi ngắm trăng. Nhớ ngày còn nhỏ, cứ mỗi khi trong nhà nóng quá, hai mẹ con cô và ngoại lại trải chiếu ra ngoài sân nằm…
- Duyên ơi kia là ông Thần Nông, ông đấy đang chăn vịt đấy con à! - Mẹ cô vừa nói vừa chỉ tay lên trên trời.
- Đâu cơ mẹ, con có nhìn thấy ông nào đâu, vịt ở đâu vậy mẹ? Trời chỉ toàn sao mà! - Mắt cô chăm chú nhìn lên trời nhưng miệng vẫn không thôi hỏi mẹ.
- Cháu phải tưởng tượng ra, những ngôi sao xếp theo hình vòng cung kia ấy, cháu nhìn thấy chưa? Đó được gọi là ông thần nông đấy! - Ngoại cô vừa cười vừa giải thích cho cô nghe.
- À thì ra là vậy, cháu cứ tưởng là ông thần nông như người thật cơ, hèn nào cháu nhìn mỏi mắt mà không thấy.
Ngoại và mẹ lại nhìn cô cười.
- Con có nhìn thấy cái dải mây màu trắng kia không?
- Dạ có.
- Đấy là dải ngân hà đấy con à, cái mà ngăn không cho Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau, ngày bé ngoại hay kể cho con đấy.
- À con nhớ rồi, họ chỉ được gặp nhau một ngày duy nhất trong năm là ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch phải không mẹ?
- Ừ con gái mẹ vẫn còn nhớ cơ à? - Mẹ cô vừa nói vừa ôm cô vào lòng.
- Duyên à, con sau này phải ngoan nhé, con ngoan là mẹ vui lắm đấy! - Mẹ cô vừa ôm cô vừa rủ rỉ nói. Cô thấy có một giọt nước rơi trên khuôn mặt mình.
- Mẹ! Sao mẹ lại khóc? Con sẽ cố gắng để trở thành một đứa con ngoan mà, mẹ đừng khóc nữa nha mẹ, mẹ phải vui thì con mới vui, mẹ khóc con cũng khóc đấy.
- Trên đời này chỉ có mẹ và ngoại là thương con vô điều kiện, con lúc nào cũng yêu hai người, con sẽ cố gắng học thật giỏi, hihi. À mẹ ơi, sao mẹ lại đặt tên con là Kỳ Duyên?
- Kỳ là kỳ diệu, còn Duyên là duyên dáng đấy con à, chỉ đơn giản như vậy thôi.
- Đơn giản nhưng hay lắm mẹ à, con thích cái tên này, bạn bè trong lớp con thỉnh thoảng vẫn có đứa tò mò hỏi, bọn nó khen hay mẹ à.
- Vậy à, bạn bè quý con là mẹ vui rồi. Lên lớp con phải ngoan, không được hỗn láo, phải nghe lời cô giáo nữa con nhé!
- Vâng con luôn ngoan mà mẹ, con là con của mẹ mà!
…Cô nhớ mẹ, nhớ ngoại, nhớ nhà, nhớ cả những người hàng xóm nữa… Đã mấy tháng rồi cô chưa về thăm mọi người.
“Quê hương là gì hả mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hả mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều”
Ngày còn nhỏ ở quê cô, đứa trẻ con nào cũng thuộc lòng những câu thơ này, trẻ con chỉ học vẹt thôi, có lẽ chỉ khi đi xa người ta mới thấm thía cái gọi là nhớ nhà, nhớ quê hương.
(Còn nữa)
Sau bao ngày vất vả đi xin việc và chờ đợi, cuối cùng, cô cũng được nhận vào làm việc tại một công ty cô mơ ước. Nhưng liệu cô có biết được, ngoài năng lực của bản thân, cô còn có một "thế lực" khác ngầm giúp đỡ? Và trong thời gian làm việc với nhau, hai người có nảy sinh tình cảm với nhau hay không? Mời các bạn hãy đón đọc phần tiếp theo "Cái giá của tình yêu" vào lúc 7h00 ngày 9/11/2013.
Xem thêm các bài viết liên quan: