Bỏ chồng sắp cưới vì say nắng
Tôi quyết định có thai với người tình để đường đường chính chính ở bên người mình yêu.
Có lẽ tất cả những gì mà tôi đang phải trải qua ngày hôm nay là cái giá mà tôi phải trả cho việc tôi đã phụ tình người đàn ông yêu mình. Tôi ngu ngốc chạy theo tiếng gọi của con tim dù không cần biết điều đó là đúng hay sai. Và giờ đây, tôi đang sống trong những ngày quá đau khổ vì nhưng tôi giống như người biết khổ mà không dám thoát khỏi nó vì tôi còn sợ quá nhiều điều sau đó.
Cách đây 10 năm, khi tôi mới ở tuổi 22, dù sắp cưới chồng nhưng tôi đã có một quyết định táo bạo là hủy hôn. Tôi và anh ấy yêu nhau 3 năm. Anh ấy gần nhà tôi, thương tôi và giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi bên anh và chúng tôi cũng đã lên kế hoạch cho việc cưới xin.
Trớ trêu thay, dù kế hoạch đám cưới đã được chuẩn bị và chỉ còn tầm 4 tháng nữa là diễn ra, bố mẹ hai bên cũng đã coi chúng tôi như con cái trong nhà nhưng đó lại là lúc tôi say nắng một người đàn ông khác. Anh ta mới chuyển về chỗ tôi công tác. Vẻ ngoài đẹp trai, hút gái và dẻo miệng của anh ta khiến tôi mê như điếu đổ. Tôi đã cố gắng giấu giếm chồng sắp cưới của mình hẹn hò với anh ta. Tôi tìm đủ mọi lí do để che đậy và đi hẹn với người tình mới. Cuối cùng, tôi đã si mê anh ta thật sự.
Tôi quyết định nói thẳng cho chồng sắp cưới biết. Anh không giận mà còn khuyên tôi nên suy nghĩ lại vì cảm giác đó chỉ là say nắng mà thôi và anh sẵn sàng tha thứ cho tôi. Anh mong tôi đừng làm gia đình hai bên buồn và mất mặt. Nhưng tình yêu mê muội khiến tôi bất chấp tất cả. Mặc cho anh không chấp nhận, mặc cho bố mẹ nói sẽ từ mặt nếu tôi hủy hôn tôi vẫn quyết chạy đến bên người tình. Tôi quyết định có thai với người tình để đường đường chính chính đường ở bên người mình yêu mà không bị ai ngăn cản.
Tôi thực hiện kế hoạch đó và tất nhiên chồng sắp cưới của tôi buông tay. Ai cũng chỉ có một sức chịu đựng nhất định chứ không thể vô điều kiện được. Vậy là tôi và người tình mới lấy nhau trước sự phỉ báng của người đời. Chúng tôi thuê nhà gần công ty để ở và cũng cách gia đình người yêu của tôi không bao xa. Tôi chấp nhận đạp lên dư luận để sống vì đinh ninh tin rằng đó là tình yêu đích thực của đời mình.
Tôi cũng sợ mọi người chửi bới tôi, nguyền rủa một người đàn bà như tôi (Ảnh minh họa)
Nhưng giờ đây tôi đang phải chịu quả báo. Tôi đã quá sai lầm. Tôi đã lấy phải một gã đàn ông tồi tệ. Kể từ sau ngày cưới, tôi sinh con xong anh ta lăng nhăng, ngoại tình tối ngày. Đó là bản tính trăng hoa của anh ta. Tôi có nói như thế nào anh ta cũng mặc kệ. Thậm chí mỗi khi tôi nói, anh ta còn nhiếc móc tôi chuyện tôi đã bỏ chồng sắp cưới để chạy theo anh ta. Anh ta nói lấy tôi là một sai lầm trong đời anh ta và giờ tôi gần như phải nuôi con một mình mà anh ta không hề giúp đỡ tôi.
Tôi đã nhờ tới sự giúp đỡ của gia đình anh ta nhưng bố mẹ chồng tôi cũng mặc kệ. Nói đúng hơn, từ khi tôi về làm dâu họ không hề coi tôi là con. Vì với họ, tôi là loại gái chạy theo con người ta nên không đáng được trân trọng. Tôi không dám trách ai cả, tôi chỉ dám trách mình thôi. Tôi đã quá ngu ngốc, sai lầm khi hành động nông nổi, tin vào lời đường mật của anh ta. Tôi không trách ai, chỉ thương hai đứa con của tôi mà thôi. Chúng còn quá nhỏ và không có tội tình gì.
Bây giờ anh ta đi cặp bồ tối ngày nhưng anh ta cũng vẫn đưa tiền về nhà cho tôi vì hai đứa con. Nói đúng ra cũng nhờ có số tiền mà anh ta đưa mà tôi có thể nuôi tôi tốt hơn. Tôi bận rộn với việc chăm hai con nên công việc cũng không làm được nhiều, thật may là anh ta còn nghĩ đến con mà chu cấp tiền cho tôi. Bao năm qua tôi có chịu đựng cũng chỉ vì nghĩ tới con nhưng nỗi niềm của một người vợ thì tôi căm hận vô cùng.
Tôi sống như một cái xác không còn cảm giác gì. Anh ta cũng không ngó ngàng tới tôi. Thực sự thì tôi còn quá trẻ, tôi muốn có một người chồng theo đúng nghĩa, muốn có một tổ ấm. Tôi muốn ly hôn, vì chỉ có như vậy tôi mới có cơ hội để đón nhận tình cảm mới. Nếu cứ như thế này tôi sẽ không thể nào ở bên ai được. Nhưng những gì mà tôi phải chịu ngày hôm nay là do tôi lựa chọn. Và nếu tôi ly hôn thì hai con của tôi sẽ khổ.
Tôi chắc chắn sẽ không nuôi nổi cả hai con, buộc phải để chồng nuôi một đứa mà như thế thì quá tàn nhẫn với con tôi. Nhưng nếu bắt tôi phải sống cả đời như thế này thì tôi cũng làm sao có thể chịu đựng nổi đây? Tôi phải làm gì cho đúng? Tôi cũng sợ mọi người chửi bới tôi, nguyền rủa một người đàn bà như tôi. Tôi phải làm gì đây? Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!