Bến tình tuổi 30 (P.cuối)
Cô gục đầu vào ngực anh. Bao nhiêu dồn nén vỡ òa. Cô khóc như chưa bao giờ được khóc.
Cơn đau dạ dày càng quặn thắt, Nhật Lệ ngồi xuống ôm chặt vùng bụng. Gương mặt cô tái đi và mồ hôi lạnh bắt đầu chảy.
- Mày làm sao thế? - Trang Nhung lo lắng hỏi. – Có cần phải vào bệnh viện không?
- Tao không sao, lát tao nghỉ ngơi một chút, uống thuốc vào là ổn thôi.
- Tao đã nói rồi, đừng có tham công tiếc việc. Mày cứ cố chấp thế thì chỉ có khổ mày thôi.
Trang Nhung đỡ Nhật Lệ đứng dậy, dìu cô đến phòng nghỉ.
- Ngồi yên đây, tao đi lấy thuốc và nước cho. Thuốc mày để trong túi xách ngăn ngoài cùng chứ gì?
- Ừ.
Nhật Lệ khó nhọc gật đầu. Cô khẽ cắn môi ngăn cho cơn đau không bật ra thành tiếng. Cố chấp, cố chấp mãi thì cuối cùng người chịu đựng nỗi đau vẫn là mình.
Điện thoại rung lên liên hồi. Một con số quen thuộc nhấp nháy trên màn hình. Đã từ rất lâu rồi, cô không còn nhận được một cuộc gọi, một tin nhắn nào từ số máy đó nữa. Có thể nói, người đó dường như đã biến mất trong cuộc sống của cô. Cô hít một hơi dài và nén lại cơn đau, khó nhọc ấn nút nghe.
- Alo.
Một khoảng im lặng bao trùm phía đầu dây bên kia. Rồi một tiếng thở dài vang lên khe khẽ.
- Alo.
- Anh muốn gặp em.
Bàn tay cầm điện thoại thoáng chút run rẩy. Anh đã biến mất trong cuộc sống của cô kể từ ngày hôm đó. Đôi lúc cô cũng có có nghe thấy những thông tin về anh, cũng bắt gặp những cái nhìn ái ngại từ phía người quen của cả anh và cô, nhưng cô lờ đi. Sự cao ngạo của một người phụ nữ bản lĩnh không cho phép cô yếu đuối trước mặt người khác. Dù cho khi đêm về, một mình cô đau đớn đối mặt với hàng chục câu hỏi. Cô không tốt với anh ở điểm gì? Tại sao anh lại rơi vào vòng tay của người con gái đó? Tại sao chuyện của họ đến mức ấy mà cô lại không mảy may hay biết chút gì? Nhưng tất cả những thắc mắc trong lòng cô chẳng còn thể cuộn lên nữa khi mà lý trí đã nhắc cho cô biết rằng: Anh và người phụ nữ ấy đã có một đứa con.
Và giờ anh gọi cho cô nói rằng, anh cần cô. Anh đã hối hận? Vậy sao ngay từ đầu anh cũng không nói một tiếng xin lỗi với cô.
Cặp môi tái nhợt của Nhật Lệ khẽ cong lên một nụ cười. Cô bình tĩnh đáp trả anh bằng sự ngạo nghễ của một người đã không còn coi anh là quan trọng nữa.
- Em nghĩ người anh cần lúc này chính là vợ con anh. Chúng ta chỉ là bạn… Những người bạn bình thường.
Đầu dây phía bên kia không đáp trả, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài. Chính cái khoảnh khắc ấy lại khiến Nhật Lệ thấy se sắt lòng. Làm tổn thương một người mình đã từng yêu thương cũng chẳng vui vẻ gì. Cô định ấn nút tắt nhưng đầu dây bên kia lại lên tiếng.
- Anh không còn sống được mấy ngày nữa đâu em. Vợ anh đã đưa con gái anh sang Mỹ rồi. Bọn anh cũng đã ly thân. Bây giờ anh chỉ có một mình.
Cô lặng người đi. Anh ấy nói gì? Tại sao lại không còn sống được mấy ngày nữa? Cô áp điện thoại sát hơn vào tai để chắc rằng những lời anh sắp nói tới đây sẽ không còn khiến cô nghi ngờ nữa.
- Anh bị làm sao?
- Chuyện không thể nói chỉ trong một hai câu. Anh sẽ nói cho em biết ngay khi gặp em. Anh nhớ em.
Phong chùng giọng xuống. Âm điệu trầm buồn ấy khiến Nhật Lệ không tránh khỏi những xao động. Cô đã hết yêu anh nhưng cô không thể xem anh như kẻ xa lạ. Và có lẽ, anh thật sự cần cô đến bên để quan tâm an ủi những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Cô không thể là người vô tình như thế.
- Anh đang ở đâu?
- Em sẽ đến ngay đúng không? Anh đang ở cà phê ABC. Chắc em vẫn còn nhớ?
- Được rồi, em sẽ đến ngay.
Nhật Lệ gập máy. Cơn đau dạ dày bị cô lãng quên cũng đã dịu lại. Cô đón lấy những viên thuốc từ tay Trang Nhung, dốc một hơi uống cạn.
- Cảm ơn mày nhé. Giờ tao có việc phải đi đây.
- Phong gọi điện cho mày à? - Trang Nhung nhìn chằm chằm vào mắt Nhật Lệ. - Mày còn gặp hắn làm gì nữa? Nếu mày cứ mãi u mê thế này thì không thoát khỏi cảnh đơn độc đến cuối đời đâu.
- Tao sẽ kể lại mọi chuyện cho mày nghe sau. Còn 5 phút nữa là hết giờ làm nhưng cứ xin phép sếp giùm tao. Tao không thích bị bắt bẻ.
Nhật Lệ bước nhanh đến bàn làm việc, lấy túi xách và vội vã đi. Trang Nhung không nén được sự xót xa cho bạn, đành bật ra một tiếng thở dài:
- Sếp Huy đâu có khó tính với mày như mày nghĩ đâu? Đúng là ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu. Mày đi đi, và cẩn thận với Phong đó. Nghe nói anh ta không còn như ngày xưa nữa đâu.
Nhật Lệ hơi thắc mắc câu nói của Trang Nhung. Nhưng cô không còn tâm trí để suy nghĩ nhiều…
Cảnh vật, thói quen không thay đổi nhưng tình cảm của con người thì đã đổi thay (Ảnh minh họa)
ABC không khác nhiều, vẫn yên tĩnh và mộng mơ như thế. Chiếc bàn đó Phong cũng từng ngồi chờ cô. Nắng rớt lên vai áo anh vài giọt vàng sậm như màu mật ong. Anh mỉm cười khi nhìn thấy cô và đứng dậy kéo ghế cho cô ngồi.
Bao nhiêu năm trôi qua, tất cả lại lặp lại. Cảnh vật, thói quen không thay đổi nhưng tình cảm của con người thì đã đổi thay.
- Vẫn là cà phê đen không đường chứ? - Phong nhìn sâu vào mắt Nhật Lệ.
- Vâng.- Cô nhàn nhạt nở một nụ cười.
- Lâu rồi không gặp nhưng em vẫn không khác nhiều. Hoặc vì anh vẫn thường xuyên vào facebook của em…- Phong lại nhìn cô rất ý nhị.
Nhật Lệ gật đầu cảm ơn nhân viên phục vụ rồi nhấc khẽ tách cà phê đặt lên môi.
- Vậy tình hình sức khỏe của anh sao rồi?
- Chuyện đó để lát nữa đề cập được không em? Bây giờ anh muốn nói chuyện giữa anh và em. Anh… muốn quay lại.
Cà phê trong cốc hơi chòng chành. Nhật Lệ đặt tách cà phê xuống, nhã nhặn cất tiếng.
- Anh Phong, anh đừng nói những chuyện như thế nữa. Quá khứ sẽ không bao giờ lặp lại đâu.
- Anh đã sai, hãy cho anh một cơ hội để sửa. Anh xin em...
Phong định nắm lấy bàn tay cô nhưng cô nhanh chóng rụt lại.
- Thực ra anh chẳng có bệnh gì cả. Anh chỉ muốn lấy cớ để gặp em thôi. Anh yêu em và anh biết em vẫn còn yêu anh. Không yêu anh sao em còn một mình từng ấy năm? Em đừng cố chấp nữa, hãy để tình yêu của chúng ta có một cơ hội.
Giọng Phong nài nỉ. Nhưng cô thấy cõi lòng mình lạnh tanh, không một mảy may rung động. Cách đây vài phút, lời nói của anh ta còn khiến cô có chút đau lòng.
Cô bất giác mỉm cười. Cô tự cười mình đã từng đem lòng yêu say đắm một người đàn ông ấu trĩ đến thế. Cô nhìn xoáy sâu vào mắt Phong - một cái nhìn kiên định.
- Anh sai rồi, em đến đây gặp anh chỉ vì em coi anh là bạn. Nhưng nếu anh không coi em là bạn thì chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau nữa đâu.
Cô sải từng bước dài ra khỏi quán quen, để lại một mình Phong trong sự ngơ ngác...
***
Trời Hà Nội đổ mưa. Mưa xối xả, ồn ã. Mưa quất rát gương mặt của những người đi đường.
Cặp mắt Nhật Lệ mờ đi dưới mưa. Nỗi trống trải bao trùm lấy cô. Ẩn mình trong chiếc áo mưa, cô chỉ muốn khóc. Trời cũng thương cô mà đổ mưa nhưng cô lại không có nước mắt để khóc.
Trái tim của một người phụ nữ ba mươi dường như đã chai sạn đến độ không thể nhỏ được một giọt nước mắt thương cho chính bản thân mình. Cô trôi đi trong những suy nghĩ vô định, chẳng hiểu sao mình có thể về tới nhà.
- Tại sao em lại không nghe máy?- Một người đàn ông mặc vest đen ướt nhẹp giữ lấy cánh tay cô khi cô vừa dừng xe trước cổng nhà.
Trong cơn mưa xối xả mùa hạ, cô nhận ra anh. Những giọt nước mưa theo những lọn tóc rủ xuống chảy tràn trên gương mặt quen thuộc ấy. Đôi mắt của anh cương nghị nhìn cô, đợi chờ.
Cô ngỡ ngàng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Chút nhói đau từ bàn tay anh siết chặt cho biết cô không nằm mơ.
- Anh hỏi tại sao em lại không nghe máy? Đêm qua không ngủ, lại bị đau dạ dày, giờ còn đi đày mưa nữa? Em còn định cố chấp đến bao giờ?
Nhật Lệ không tưởng tượng nổi người đàn ông vốn lạnh lùng như tượng đá trước mặt cô lại có thể nói những lời quan tâm cô đến như thế!
- Em…- Cô lắp bắp, run rẩy trong tiếng đập nhanh của trái tim. Cô thấy mình như một đứa trẻ có lỗi đang phải chịu sự trừng phạt.
Mưa vẫn xối xả rơi.
Ánh mắt Đăng Huy dịu lửa. Anh cảm thấy mình hơi quá đà. Anh không là gì của cô ngoài mối quan hệ công việc. Anh với cô vốn chỉ cấp trên - cấp dưới.
Anh đã rất nóng ruột khi thấy cô quặn thắt trong cơn đau dạ dày. Anh càng lo lắng hơn khi thấy cô lao đi trong khi cơn mưa đang sắp sầm sập đổ. Anh điên cuồng vì cô nhưng có lẽ cô không chung cảm giác với anh.
Anh buông cánh tay cô và thấy mình thật như một gã ngốc nực cười.
- Em vào nhà đi kẻo bị cảm lạnh. Anh xin lỗi...
Nói rồi, anh lạnh lùng quay đi. Nhật Lệ cảm tưởng như tất cả những cuồng nhiệt vừa qua nơi anh chỉ là ảo mộng. Gió và nước cứ táp vào mặt cô trong cơn mưa đầu mùa.
- Anh Huy... Anh Huy...- Cô rối rít cất tiếng gọi. Cô sợ mưa sẽ át đi tiếng lòng mình. Cô sợ nếu không gọi anh, cô sẽ mãi mãi không chạm được vào anh.
Bước chân Đăng Huy chậm dần, chậm dần… Có phải cô đang gọi anh? Liệu bấy nhiêu tình cảm chân thành của anh, cô có hiểu được? Hay cô gọi anh lại cũng chỉ để buông ra những lời lạnh lùng như trước đây?
Anh quyết định đánh cược một lần. Dù cô có nói gì với anh đi chăng nữa, anh cũng đã không hối hận vì quãng thời gian qua đã dành tình cảm cho cô nhiều đến thế.
Trong màn mưa tầm tã, Nhật Lệ chạy ào đến bên anh. Thân hình cao gầy mảnh dẻ của cô liêu xiêu trong gió. Gương mặt cô nhòe nước gục vào ngực anh. Bao nhiêu dồn nén vỡ òa. Cô khóc như chưa bao giờ được khóc.
Đăng Huy dang rộng cánh tay, ôm cô thật chặt. Khoảng cách giữa hai người đã bị xóa bỏ. Những lành ranh cố chấp đã được tháo gõ hoàn toàn. Hai thân hình ảo ảnh dưới mưa.
- Em… yêu anh.- Nhật Lệ xấu hổ thì thầm. Dù bao nhiêu tuổi, khi cất lời yêu, con người ta cũng đều xấu hổ.
- Anh cũng yêu em! - Đăng Huy khẽ nâng gương mặt Nhật Lệ lên, đặt vào đó một nụ hôn nồng cháy.
Mưa vẫn đổ đều trên những bờ môi quyện ngọt vào nhau…
(Hết)