Bến tình tuổi 30 (P.3)

Sự kiện: Bến tình tuổi 30

Cô ngây người lặng nhìn anh. Người đàn ông trước mặt cô sao lôi cuốn, hấp dẫn đến lạ kỳ.

Nhật Lệ nhớ về người đàn ông cô đã từng trao trọn trái tim mình. Anh đẹp trai, tài giỏi, ân cần, chu đáo. Cô ngỡ tưởng mình là người hạnh phúc nhất thế gian... nhưng đến ngày người phụ nữ đó xuất hiện trước mặt cô. Cô đã không tin vào mắt mình. Cô đã bị phản bội. Phản bội một cách đau đớn khi kế hoạch chuẩn bị cho một đám cưới đã hoàn thành.

- Anh xin lỗi em. Cô ấy đã có bầu được bốn tháng. Anh không thể chối bỏ trách nhiệm của mình được. Mong em tha thứ.

Cô giáng một cái tát lên gương mặt người đàn ông cô đã từng yêu thương, tin tưởng. Cái tát lằn những vệt bỏng rát lên gương mặt anh và lằn rát vào trái tim cô. Những thề thốt yêu thương, gắn kết một đời, trong tích tắc, bay qua như một cơn gió thoảng. Bốn năm trôi qua, cô đã tha thứ cho anh, tha thứ cho những bồng bột trai trẻ nhưng cô lại không thể mở lối cho chính mình. Vết thương về một tình yêu bị phản bội trong cô vẫn chưa kín miệng. Cô sợ hãi, cô từ chối và hoang mang trong những bất trắc có thể xảy đến bất cứ lúc nào.

- Chị mệt à?- Lan Chi sốt sắng hỏi. Cô bé này lúc nào cũng rất quan tâm đến cô. Nhật Lệ mệt mỏi nhấc đầu lên khỏi bàn.

- Chị không sao, chắc say nắng thôi, nghỉ ngơi chút chút là khỏi thôi em ạ.

- Sếp Huy có việc cần gặp chị đấy!

Đăng Huy muốn gặp cô? Bản kế hoạch cô làm có vấn đề gì chăng? Nhật Lệ day day trán cho cơn đau đầu dịu lại, xỏ chân vào đôi giầy cao gót lăn lóc dưới gầm bàn rồi tiến đến cửa phòng anh.

- Mời vào!

Vẫn là cái ngữ khí đó. Cái ngữ khí khiến người ta vừa thấy gần gũi, vừa thấy xa lạ. Nhật Lệ bất giác mỉm cười. Phải chăng chính kiểu gần ngay trước mặt mà xa tận chân trời này đã khiến cô bị hấp dẫn? Nếu vậy, cô tự thấy mình vẫn còn quá trẻ con, quá cố chấp và hiếu thắng. Cô sẽ học cách từ bỏ.

Cô đẩy cánh cửa bước vào. Đăng Huy đã ở trong tư sẵn sàng nói chuyện thay vì vẫn miệt mài với đống tài liệu cho đến khi cô lên tiếng như mọi lần.

- Tôi không nghĩ cô có thể phạm sai lầm như thế này đâu. Một người giàu kinh nghiệm như cô không thể có những lỗi sơ đẳng như vậy được.

Nhật Lệ nhàn nhạt nở nụ cười. Trông cô hệt như một cái xác vô hồn. Cô nuốt lấy vị đắng đang dâng lên nơi cổ họng, từ tốn:

- Xin lỗi sếp, tôi đã không hoàn thành tốt công việc. Tôi sẽ chỉnh sửa và nộp lại bản kế hoạch cho sếp vào ngay ngày mai.

- Ngày mai? Cô có chắc là sẽ xong vào ngày mai không?- Đăng Huy khẽ nhướn hàng lông mày rậm. Đôi mắt đen sâu của anh nhìn chằm chằm vào cô.

- Vâng, ngày mai sẽ xong, thưa sếp!

Dạ dày Nhật Lệ quặn thắt lại sau mỗi câu nói của cô. Nhưng cô không thể là kẻ vô dụng. Trước mắt anh cô lại càng không thể.

- Tại sao chưa bao giờ cô đưa ra một lý do khách quan nào biện minh cho những thiếu sót của mình?- Đăng Huy lại xoáy sâu đôi mắt mình lên gương mặt xanh xao của cô. – Cô có thể đổ lỗi một chút cho hoàn cảnh, không nhất thiết phải nhận hết tất cả về mình như thế. Tôi biết, cô đang rất mệt.

Nhật Lệ từ từ đưa ánh mắt mình lên nhìn người đàn ông đối diện. Anh biết cô đang rất mệt sao. Đó có phải là một tín hiệu thể hiện sự quan tâm của anh đến cô? Ý nghĩ đó vừa nhen lên đã bị cô lập tức bác bỏ. Không đời nào. Anh sẽ không đời nào để ý đến cô.

- Sẽ không có lý do khách quan nào đủ sức biện minh cho sự thiếu sót của tôi.

Cô vẫn ngoan cố. Những lời nói lạnh lùng và lý trí vẫn không thể dừng trên cặp môi khô khốc và nhợt nhạt bởi cơn đau dạ dày.

- Tôi xin phép sếp.

Nhật Lệ xoay gót nhanh và gọn gàng như cách cô vẫn thường làm. Đăng Huy cảm thấy bất lực với cô gái này. Anh muốn một lần được trò chuyện thoải mái với cô, vậy mà không khí luôn luôn căng thẳng. Suýt chút nữa thì anh đã không kiềm chế mà đứng dậy kéo cánh tay cô lại, nói thẳng vào mặt cô rằng: Anh muốn nhìn thấy cô cười chứ không muốn nhìn thấy cái bộ mặt chuẩn bị ra trận thế này của cô.

Anh đã ấn tượng với cô ngay lần đầu gặp mặt. Cái nét kiêu ngạo toát lên ngay trong lời nói và ánh mắt đã đốn ngã tim anh. Không phải anh chưa từng gặp qua cô gái nào như thế nhưng hành động của cô vẫn khiến anh cảm thấy hấp dẫn một cách mãnh liệt. Nhưng chính anh cũng không hiểu tại sao lúc đấy lại thốt ra những lời gây tổn thương đó với cô? Có thể sự cố chấp với chuyện tình cảm của anh lúc đó vẫn quá nhiều. Và có thể ở góc bồng bột nào đó trong tim anh đã chọn cách gây ấn tượng như thế với cô trong lần đầu gặp gỡ. Bởi nghe giới thiệu, anh biết, cô và anh chắc chắn sẽ gặp lại, không chỉ có một lần thứ hai…

***

Bến tình tuổi 30 (P.3) - 1

Yêu đơn phương không có nghĩa là không biết hờn giận, không biết ghen (Ảnh minh họa)

Nhật Lệ ghé vào tiệm thuốc gần nhà để mua thuốc. Cô nhất định phải sửa xong bản kế hoạch trong tối nay, dù bằng bất cứ giá nào.

- Chị cần phải nghỉ ngơi chị gái ạ. Không phải nghỉ chỉ để cho cái dạ dày bớt đau đâu.- Cô dược sỹ trẻ vừa buộc túi thuốc lại vừa dặn dò Nhật Lệ.

- Chắc cô thấy chị tàn tạ quá à. Yên tâm, qua đợt này công việc sẽ chậm lại, lúc đó thì chẳng cần em nhắc, chị cũng tha hồ nghỉ ngơi rồi. - Cô chỉ mỉm cười đáp lại.

- Hy vọng là chị không nói dối nhé. Em chán bán thuốc cho chị lắm rồi.

Nhật Lệ bật cười với lời nói đùa của cô dược sỹ.

- Ok, ok, em sẽ không phải nhìn thấy mặt chị nhiều nữa đâu. Chị về đây, chào em nhé.

- Bye bye chị.

Cô nổ máy rồi hòa vào dòng người đang tấp nập ngược xuôi. Đêm nay với cô, chắc chắn lại là một đêm trắng.

- Con cứ làm việc thế này thì chẳng mấy chốc sẽ kiệt sức thôi.- Bà Xuyên ái ngại nhìn con gái đang miệt mài bên máy tính. Đôi mắt cô đã quầng thâm những vệt mệt mỏi.

- Con không sao đâu, mẹ cứ yên tâm. – Nhật Lệ bỏ kính, xoay người, vòng tay ôm lấy mẹ. - Mẹ về phòng nghỉ đi, cũng mệt rồi mà.

- Làm gì thì cũng phải nghĩ đến sức khỏe. Năm nay con đã 30 rồi đấy, cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa đâu. Đừng ngoan cố và hiếu thắng nữa con à!

Bà Xuyên thở dài một tiếng. Là một người mẹ, bà hiểu rõ con gái mình. Ba mươi tuổi nhưng nó vẫn cứ mãi cố chấp trong công việc và chuyện tình cảm như thế.

Nhật Lệ buông lỏng vòng ôm và nắm bàn tay mẹ. Cô biết rằng mẹ rất lo lắng cho mình. Trong khi những người phụ nữ khác đã lên chức bà thì mẹ cô vẫn loay hoay sắp xếp những cuộc hẹn hò cho con gái.

- Lần sau có mối nào tốt mẹ nhớ gọi cho con nhé. Con cũng chán cảnh một mình lắm rồi! - Cô hóm hỉnh gợi chuyện. – Nhưng bây giờ việc mẹ cần làm đó là nghỉ ngơi.

Tiếng cánh cửa khép lại đưa căn phòng chìm trong sự yên tĩnh vốn có của nó. Giọt nước mắt chưa kịp trào trên khóe mi đã nhanh chóng trôi ngược lại. Bây giờ không phải là thời gian để yếu đuối. – Nhật Lệ tự nhủ. - Mình được quyền yếu đuối nhưng hoàn toàn không phải là bây giờ.

***

- Chị đã thức trọn đêm qua để chỉnh sửa lại bản kế hoạch này sao? - Lan Chi giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn Nhật Lệ. - Chị định làm để sống hay để chết vậy?

- Chết mà không làm ai buồn lòng thì chị cũng muốn em à.

- Chị nói gở gì vậy chứ?

Lan Chi làm mặt giận. Cô gái này lúc nào cũng khiến cho người ta có cảm giác thoải mái và được an ủi. Nhật Lệ mỉm cười nhấp một ngụm cà phê. Có lẽ khi hai ba tuổi cô cũng chẳng trẻ trung, yêu đời và căng tràn sức sống như cô ấy.

- Mà chị này, em có chuyện cần nhờ chị!

Lan Chi rụt rè nhìn Nhật Lệ với ánh mắt dò hỏi. Nhật Lệ hơi ngạc nhiên, không biết cô có thể giúp cô bé này chuyện gì? Bắt gặp ánh nhìn của Nhật Lệ, Mai Chi thoáng chút bối rối. Rồi cô cũng ghé sát lại bên tai Nhật Lệ thì thầm:

- Em muốn hẹn sếp Huy mà không biết anh ấy có để ý gì đến em không? Chị hay gặp anh ấy, chị dò hỏi giúp em nhé!

Nhật Lệ thấy tim mình nhói lên. Bàn tay cầm cốc cà phê hụt hẫng. Nhưng cũng rất nhanh, cô đã lấy lại được tâm trạng của mình. Phải thôi, anh ấy tài giỏi như vậy, có thể làm xiêu lòng bất cứ cô gái nào. Lan Chi cũng rất tốt. Cô ấy trẻ trung, xinh đẹp và có tài, hai người hoàn toàn xứng đôi.

- Vậy chị sẽ thử làm bà mối xem sao?- Nhật Lệ nói đùa để giấu đi tâm trạng không vui của mình.

- Chị giúp em nhá, thành công em xin cám ơn chị nhiều nhiều. Mà… nếu chị thấy anh ấy nhiệt tình thì đưa cho anh ấy cái này luôn giúp em. - Lan Chi hồ hởi cảm ơn, thậm chí còn lôi ra trong túi xách một mảnh thiệp nhỏ có in địa chỉ quán cà phê mà cô định hẹn gặp Đăng Huy.

Lan Chi cười híp mí. Nhật Lệ nhận lấy tấm thiệp bé xíu mà thấy sao nặng nề quá! Dẫu cô không là gì của anh nhưng trong lòng cũng dấy lên nỗi niềm ghen tuông. Yêu đơn phương không có nghĩa là không biết hờn giận, không biết ghen. Chỉ là cảm giác ấy luôn luôn phải dồn nén lại và mãi mãi không thể giải tỏa. Yêu đơn phương, lại ở tuổi ba mươi, mới thực sự đớn đau.

- Bản kế hoạch này tôi đã hoàn thành. - Nhật Lệ lịch sự đặt tập tài liệu lên bàn Đăng Huy.

Anh không nói gì, đứng dậy kéo tấm rèm cửa cho ánh sáng tràn vào phòng. Toàn thân anh như rực lên trong ánh dương. Nhật Lệ bất ngờ trước hành động ấy của anh. Cô ngây người đứng lặng nhìn anh. Toàn thân anh im lặng chìm trong những vệt sáng vàng rực. Lôi cuốn, hấp dẫn đến lạ kỳ.

Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy trái tim sỏi đá của mình dường như đang tan chảy. Cô thấy mình yếu mềm. Và có lẽ chỉ cần anh đưa bàn tay ra là cô sẽ sẵn sàng ngả vào anh không điều kiện.

- Cô thật là một người biết giữ lời. - Đăng Huy quay lại. Những vệt sáng chói lóa khiến cô không thấy được những biểu cảm trên gương mặt của anh.

- Cảm ơn cô đã nhiệt tình với công việc như thế!

Nhật Lệ giật mình quay trở lại hiện tại. Tự chế giễu những suy nghĩ ngu ngốc vừa mới len lỏi trong tâm trí cô. Giữa anh và cô là gì? Là quan hệ cấp trên với cấp dưới. Giữa anh và cô có cơ hội sao? Hoàn toàn không.

- Vậy tôi xin phép! - Nhật Lệ xoay người.

- Nhưng hình như cô còn quên chưa nói điều gì đó với tôi?

Quên chưa nói điều gì? - Nhật Lệ hồ nghi. Chuyện chiếc thiệp của Lan Chi chăng? Sao anh ta có thể biết chuyện đó. Phải chăng là Lan Chi đã gọi nói trước với anh ta?

- Một cô bé ở phòng tôi có gửi cho sếp cái này. Cô ấy rất đáng yêu, hy vọng là sếp không làm cô ấy buồn.

Nhật Lệ rút chiếc thiệp nhỏ xinh, ngay ngắn đặt lên bàn làm việc của Đăng Huy và lạnh lùng xoay gót.

Cánh tay Đăng Huy buông xuôi xuống ngay khi tiếng khép cửa vừa vang lên. Phải chẳng cô không hề có tình cảm gì với anh mà đến khổ nhục kế này cũng không làm cô mảy may để ý? Anh tự cười mình, tự cười một người đàn ông đã ngoài ba mươi mà còn bày trò như trẻ con để biết được tâm ý của một người phụ nữ.

(Còn nữa)

Bến tình tuổi 30 (P.1)

Bến tình tuổi 30 (P.2)

Bản kế hoạch của Nhật Lệ không hề có một chút sơ suất nào. Nhưng Đăng Huy đã kiếm cớ "gây sự" với cô xem cô có để ý đến mình không? Còn Nhật Lệ, cô yêu đơn phương anh nhưng lúc nào cô cũng tỏ dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng như kẻ bất cần. Liệu hai trái tim yêu đang đập rạo rực vì yêu của anh chàng tài giỏi, đẹp trai Đăng Huy và cô gái thông minh, xinh đẹp Nhật Lệ có vượt qua cái tôi của bản thân để đến với nhau hay không? Mời các bạn hãy đón đọc phần cuối "Bến tình tuổi 30" trên chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống vào lúc 10h00 ngày 7/6/2013.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Trịnh Trần ([Tên nguồn])
Bến tình tuổi 30 Xem thêm
Báo lỗi nội dung
X
CNT2T3T4T5T6T7
GÓP Ý GIAO DIỆN