Bàng hoàng trước đề nghị của gia đình người chồng đã mất
Tôi bất ngờ trước đề nghị của mẹ chồng. Tôi hiểu cho nỗi đau của bà. Tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ đi bước nữa nhưng sinh con với người chồng đã khuất là điều tôi cũng chưa từng nghĩ đến.
Vợ chồng tôi lấy nhau sau gần 10 năm quen biết yêu đương. Anh là con độc nhất trong gia đình có bố mẹ ông bà đều là bác sỹ. Bản thân anh cũng là bác sỹ nha khoa. Có thể nói, gia đình anh thuộc hàng danh gia vọng tộc. Vì thế, trước khi lấy anh, tôi cũng có chút “chờn”.
Làm dâu con một đã khó, làm dâu trong gia đình như nhà anh lại càng “ghê”. Nhưng cuộc sống hôn nhân của chúng tôi lại vô cùng nhẹ nhàng.
Tôi rất hoang mang không biết phải làm như thế nào nữa? (Hình minh họa)
Mẹ anh là bác sỹ giỏi và cũng là người phụ nữ đảm đang. Vì công việc bận rộn nên bà chỉ sinh một mình anh. Mọi sự chăm chút bà dành hết cho anh nhưng không phải vì thế mà anh được chiều chuộng vô điều kiện.
Những việc cá nhân của anh như học hành, chăm sóc bản thân anh đều phải tự thân vận động. Việc vặt trong nhà như rửa bát quét nhà anh cũng được mẹ phân công thực hiện tùy vào độ tuổi và mức độ bận rộn học hành. Cũng bởi công việc của bà rất bận nên bà không thể cáng đáng hết mọi thứ, bởi bà luôn bảo, phụ nữ không phải là siêu nhân.
Khi bà biết chúng tôi chơi thân với nhau, rồi yêu nhau bằng tình yêu học trò nhí nhố vô tư, bà chỉ nói với anh rằng cuộc đời con là do con tự quyết. Chính vì được mẹ vô cùng tin tưởng nên chúng tôi càng phấn đấu, cùng nhau học hành để bố mẹ yên tâm.
Lấy nhau xong, chúng tôi xin phép bố mẹ sẽ kế hoạch một thời gian để làm quen với cuộc sống vợ chồng, để hiểu hết nếp sống của gia đình trước khi đón thêm thành viên mới. Mẹ chồng cũng không hề phản đối mà chỉ bảo “Tùy các con. Nhưng đừng để bố mẹ chờ lâu quá. Mà mẹ nói trước, nhà này có mỗi mình anh, nên anh làm sao thì làm, sinh cho mẹ 3 đứa cháu!” Chúng tôi nhìn nhau cười, bởi thực lòng đấy cũng là mong ước của vợ chồng tôi.
Nhưng ông trời quả đúng là khéo trêu ngươi. Khi cuộc sống của cả gia đình tôi đang ngập tràn hạnh phúc, thì… Sau một ca trực đêm, chồng tôi đi xe máy về nhà, chẳng hiểu thế nào mà tự đâm xe vào gốc cây, ngã gãy đốt sống cổ và qua đời ngay sau đó.
Trời đất như sụp đổ. Tôi và mẹ chồng, hai người phụ nữ của cuộc đời anh, không phải, anh là cuộc đời của hai người phụ nữ chúng tôi, gục ngã hoàn toàn. Tôi không biết đất trời gì nữa, mẹ chồng cũng vậy.
Trong đám tang của anh, chỉ có tiếng khóc của bạn bè, của anh em họ hàng, còn tôi và mẹ, đâu biết gì nữa đâu. Cứ tỉnh được một lúc, tôi và mẹ lại ngất đi. Bố anh, không còn sức để khóc bởi nỗi đau quá lớn. Ông như người mất hồn, đứng không vững và luôn phải có người đỡ.
Suốt thời gian dài sau đó, không khí tang tóc vẫn bao trùm trong ngôi nhà khang trang của chúng tôi. Đứng đâu tôi cũng nhìn thấy bóng dáng anh đang cười đùa với vợ, đang nũng nịu với mẹ, đang tranh luận với bố về những vấn đề chuyên môn. Nhìn vào đâu cũng có anh và nhìn vào đâu cũng là nỗi đau không thể nguôi ngoai.
Tôi xin phép bố mẹ chồng về ngoại. Nhưng về nhà, nhìn đâu cũng là những kỷ niệm khi chúng tôi còn yêu nhau, nhà tôi cũng là ngôi nhà thứ hai của anh. Bố mẹ tôi, cũng đau khổ, cũng thương con mà gầy rộc. Về nhà, nghĩ lại thương bố mẹ chồng lầm lũi. Tôi lại quay lại nhà chồng.
Chúng tôi cứ vậy nương tựa vào nhau mà tồn tại qua ngày. Bố mẹ chồng tôi xin nghỉ không làm chuyên môn mà chỉ đến bệnh viện để làm những công việc đơn giản bởi họ sợ mình không đủ tỉnh táo để phẫu thuật cho bệnh nhân.
Tôi cũng vật vờ đến cơ quan như một bóng ma. Đồng nghiệp nhìn thấy mà ái ngại. Ngay cả cô giúp việc cũng cảm thấy sợ cái không khí trong nhà chúng tôi và xin nghỉ việc.
Gần một năm trôi qua, chúng tôi đã dần quen với nỗi đau. Trong nhà thi thoảng đã có tiếng cười khi mấy đứa trẻ con trong họ đi cùng bố mẹ sang nhà tôi chơi với ông bà. Một hôm, bỗng mẹ chồng lên phòng tôi, hai mẹ con cứ gục đầu vào nhau, im lặng một lúc, bà lên tiếng:
- Mẹ có chuyện này muốn nói với con mà chẳng biết phải bắt đầu thế nào. Bởi mẹ hiểu, làm vậy là ích kỷ, là khổ cho con, nhưng con thương mẹ, con thương gia đình này mà gật đầu cho mẹ vui lòng.
Tôi còn đang chưa kịp hiểu chuyện gì, mẹ chồng tôi tiếp lời:
- Thằng Huy nó là con độc nhất của bố mẹ. Giờ nó mất đi coi như nhà này tuyệt tự. Hôm nó bị tai nạn, bố mẹ chẳng kịp suy nghĩ gì nhưng may chú Tư (em ruột của bố chồng tôi, cũng là bác sỹ) đã kịp hỏi ý kiến bố và phẫu thuật ngay, lấy tinh trùng của thằng Huy để giữ lại và bảo quản lạnh. Làm vậy để sau này, nhà mình vẫn còn cơ may có người nối dõi.
Bố mẹ cũng đã nghĩ kỹ rồi. Tìm người đẻ thuê chả biết nòi giống thế nào. Con, dù sao cũng đã là người của gia đình này. Các con cũng đã có hơn 10 năm yêu thương gắn bó.
Nếu thằng Huy nó không mất đi, giờ chắc chúng mày cũng đã sinh cháu cho bố mẹ. Mẹ muốn nói là… con… có thể sinh cho bố mẹ một đứa cháu, từ tinh trùng của thằng Huy được không?
Tôi bất ngờ trước đề nghị của mẹ chồng. Tôi hiểu cho nỗi đau của bà. Tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ đi bước nữa nhưng sinh con với người chồng đã khuất là điều tôi cũng chưa từng nghĩ đến. Thực lòng, tôi không muốn rời xa gia đình này, không muốn rời xa bố mẹ chồng. Nhưng sinh con trong hoàn cảnh này ư? Tôi cứ cảm thấy có gì đó không phải.
Tôi rất hoang mang không biết phải làm như thế nào nữa?