Áp lực vì bị coi là kẻ "cướp" chồng
Tôi chân thành nhưng bị gia đình chồng ghẻ lạnh, người ngoài gièm pha.
Tôi thừa nhận mình là người thứ ba trong cuộc hôn nhân của anh chị. Tôi không khiến tình cảm của họ rạn nứt nhưng đã làm cho vết rạn đó lớn hơn, cuối cùng họ ly hôn và chúng tôi đến bên nhau.
Tôi nghĩ đó là hạnh phúc nhưng không phải, lấy chồng gần 3 năm, tôi vẫn bị coi là kẻ cướp chồng người. Tôi muốn ly hôn vì áp lực này quá sức chịu đựng của tôi.
Tôi muốn ly hôn vì áp lực này quá sức chịu đựng của tôi (Ảnh minh họa)
Chị và anh là bạn học từ thủa thiếu thời, họ lớn lên bên nhau, yêu nhau rồi cưới. Cuộc sống của họ bằng bằng như thế, cho tới khi anh chị sinh cùng lúc 2 đứa con sinh đôi. Cuộc sống bắt đầu nảy sinh những khó khăn về vấn đề kinh tế. Anh chị không tìm được tiếng nói chung, mâu thuẫn cứ mỗi ngày một lớn.
Trong thời điểm nhạy cảm đó thì tôi và anh quen nhau. Tôi biết anh có vợ nhưng tôi không cầm lòng được trước tình cảm của mình. Tôi và anh yêu nhau, một tình yêu vụng trộm.
Khi tôi hỏi anh có ý định bỏ vợ chưa thì anh thú thật: “Trước khi gặp em, anh đã nghĩ sẽ cố hàn gắn với vợ. Nhưng gặp em rồi anh nhận ra mình không yêu cô ấy. Đó mới là vấn đề, vì không có tình yêu thì người ta khó lòng bỏ qua cho nhau những bất đồng”.
Sau hơn 8 tháng nhùng nhằng, hơn 8 tháng tôi và anh yêu thầm kín, anh chị đã ly hôn. Tôi cảm thấy mình là người có lỗi với chị vô cùng vì nếu như lúc đó tôi không xuất hiện thì cuộc sống hôn nhân của anh chị có khi đã được cứu vớt. Nhưng anh luôn động viên tôi rằng đó không phải là lỗi của tôi. Thương anh, tôi nhắm mắt bỏ qua tất cả để sống bên anh.
Anh nóng vội muốn lập gia đình luôn nên sau khi anh ly hôn khoảng 3 tháng thì chúng tôi cưới. Ngày cưới của tôi tủi vô cùng bởi vì nhà trai không một ai đến. Không ai trong gia đình anh chấp nhận tôi. Mọi người đều nói tôi là nguyên nhân khiến vợ chồng anh ly hôn. Bố mẹ anh cũng không đón nhận đứa con dâu “phá hoại” như tôi. Vì yêu anh, một lần nữa tôi cắn răng chấp nhận. Tôi hi vọng thời gian sẽ giúp mọi người mở lòng hơn với tôi.
Để chứng minh tôi đến với anh là chân thành, tôi khuyên anh nên nhận nuôi hai con vì vợ cũ của anh không đủ năng lực tài chính lo cho các con. Đón hai cháu về, tôi hoàn toàn không một chút ác cảm nghĩ tới cảnh “mẹ ghẻ con chồng”. Tôi cố gắng lo cho các cháu cuộc sống tốt nhất. Thậm chí tôi không vội vã sinh con vì sợ các cháu sẽ cảm thấy bị san sẻ tình cảm khi bố có em mới.
Lấy nhau hơn 2 năm, tôi dành dụm tiền lo cho các con vào trường tốt của thành phố, đồ đạc không thiếu thứ gì. Hàng tuần, tôi vẫn nói anh nên đưa con đi gặp vợ cũ để cả nhà có giây phút bên nhau, tránh cho các con lớn lên thiếu thốn tình cảm từ mẹ.
Hiện tại, vợ cũ của chồng tôi cũng đã lập gia đình. So với tôi, chị ấy nhàn hơn nhiều khi thoải mái sinh con cho chồng mới, không bị gánh nặng nuôi hai con. Còn tôi, sau khi vật lộn làm quen với các con, cố gắng lo cho chúng một cuộc sống bằng bạn, bằng bè tôi mới dám sinh con cho mình. Thế nhưng người đời độc ác quá, họ không cho tôi cơ hội được làm người tốt.
Suốt thời gian tôi mang thai, cả nhà chồng chẳng ai thăm hỏi. Đến khi tôi sinh con, nằm trong bệnh viện cũng chỉ có chồng vào chăm mà thôi. Tôi tủi cho mình một thì tủi cho con mười. Có thể tôi đã sai khi khiến gia đình anh trước đây không thể cứu vãn nổi. Nhưng hơn 2 năm qua tôi đã cố gắng làm mọi cách có thể để chuộc lại những tổn thất mà mình gây ra. Giờ chúng tôi đều ổn định rồi, tại sao mọi người vẫn nhìn tôi như một mụ phù thủy gớm ghiếc, đạp đổ mọi cố gắng của tôi?
Có con rồi, tôi bỗng thấy mọi thứ vô nghĩa lí hết. Con là niềm hạnh phúc với cuộc đời tôi. Ôm con trong tay tôi mới thấy nỗi tủi hờn khi phải làm vợ anh. Giá mà tôi lấy một người khác có lẽ đời tôi đã không khổ thế này.
Gần đây tôi bị stress vì không thể chịu nổi sự ghẻ lạnh của gia đình chồng, sự gièm pha của người ngoài khi lúc nào thấy tôi họ cũng xầm xì câu chuyện: “Con bé này ngày xưa cặp với anh ta, rồi sau đó mới lấy đấy chứ”.
Giờ tôi muốn ly hôn, không phải vì chồng, mà tôi muốn được giải thoát khỏi áp lực này. Tôi chỉ muốn bình yên mà nuôi con. Nhưng tôi làm thế có ác với con mình hay không?