Anh tin một ngày em sẽ yêu anh!
Tôi tin rằng một ngày nào đó trái tim em sẽ rung động, em sẽ quên người ấy và đến bên tôi.
Tôi đang chăm chú viết những dòng nhật kí về những việc xảy ra trong ngày, đó như là một thói quen hằng ngày mà trước khi đi ngủ tôi đều làm như vậy.
Đang bâng quơ với những hồi tưởng, bỗng đảo mắt nhìn ra ngoài sân thì thấy thấp thoáng có ai đó đang ngồi khóc rưng rức hai tay úp vào mặt, tóc tai phờ phạt. Dường như có điều gì đó tồi tệ xảy ra với em. Tôi tiến gần và nhẹ nhàng chồm xuống bên cạnh em: “Em có sao không? Sao em lại khóc?”.
Một ngày nào đó em sẽ hiểu được tình cảm của tôi dành cho em (Ảnh minh họa)
Em cất giọng chen lẫn trong tiếng nấc càng làm tôi thêm mủi lòng: “Không có gì đâu anh!”.
Em không nói ra càng làm tôi thêm tò mò hơn, tôi một mực vấn chuyện: “Nhưng tại sao em khóc, anh có thể giúp được gì cho em?”.
Em khẽ giọng kể lể trong nước mắt ngân ngấn: “Anh ơi! Người ấy đã phụ tình em, người ấy đã hứa là sẽ yêu em mãi mãi. Vậy mà hôm nay tận mắt em trong thấy anh đi cùng với cô gái khác, ấy vậy còn nắm tay mặn mà nữa chứ!”.
Tôi cố an ủi em: “Thôi! Em đừng buồn nữa, cách tốt nhất là em và người ấy phải hai mặt một lời. Nếu người ấy không còn yêu em nữa, thì em cũng đừng cố bám víu hay cố níu kéo nữa, để không thôi sau này càng làm cho em đau khổ nhiều hơn”.
Không phải là em, nhưng tôi hiểu được tâm trạng của em lúc này. Tâm trạng hụt hẫng lắm chứ khi bị người yêu của mình “cắm sừng”. Tôi biết rằng, tình yêu có sức mạnh mãnh liệt, có khi làm cho người đang yêu nghĩ quẩn dẫn đến những hành động dại dột. Bởi vì tôi cũng đã từng trải qua cái thời gọi là “tình yêu lãng mạn”…
Nhìn những giọt nước mắt đang tuôn dài trên hai vòm má em, tôi không cằm lòng được những cảm xúc của mình. Tôi lấy hết can đảm để nắm bàn tay em - một bàn tay rất đỗi mềm mại, nhỏ nhắn đáng yêu. Em hơi rụt rè rút bàn tay mình ra. Nhưng tôi vẫn lầm lì nắm bàn tay em lần thứ hai, lần này thì em đã đồng ý cho tôi nắm. Em tựa đầu vào bờ vai tôi, cái cảm giác lâng lâng khó tả dâng trào trong lòng. Có lẽ, tôi đã yêu em mất rồi…
Kể từ hôm đó, tôi bắt đầu tìm hiểu và thường lui tới nhà em. Mỗi lần em buồn hay có tâm sự thì em đều kể cho tôi nghe. Tôi trở thành chuyên gia tâm lý bất đắc dĩ từ lúc nào không hay. Nhưng có một đều tôi biết rằng, em vẫn chưa quên được người yêu cũ. Trong em dường như vẫn còn hình bóng người ấy. Nhiều lúc ở bên tôi, em thường gọi tên người ấy trong vô thức, nhưng không vì điều đó mà tôi trách em, bởi vì chính tôi cũng đã từng không quên được hình bóng của cô gái kia. Trong tôi và em dường như có sự tương đồng về cảm xúc mang nhiều nỗi niềm thầm kín. Tôi cố quên hình bóng của người con gái kia thì càng nhớ nhiều hơn. Đôi khi nhìn em tôi cứ ngỡ đó là người con gái kia. Không hiểu sao tình yêu lại phức tạp đến vậy. Tôi như tự vấn mình.
Trong cái đêm hôm ấy, tôi cùng em ngắm những ánh sao đang lóe sáng nhấp nháy trong khoảng không vô cực. Hòa mình trong tiếng sóng vỗ rì rào va vào những mỏm đá tạo nên âm thanh ngân vang da diết…tuyệt nhiên tôi hành động trong vô thức, tôi chồm người hôn lên má em một nụ hôn nồng cháy. Em phất người dậy rồi đẩy tôi ra. Tôi lấy hết lòng can đảm thốt lên câu nói: “Anh yêu em Mai à. Tại sao em lại từ chối tình cảm anh dành cho em chứ?”
Em lơ đãng những lời nói của tôi rồi đáp: “Em chỉ xem anh như người anh trai của em thôi, anh hiểu không?”. Câu nói của em làm cho tôi như đau thắt cả cõi lòng, trái tim tôi như vỡ vụn thành những mảnh nhỏ không thể hàn gắn lại được. Tôi như thất vọng tràn trề: “Anh hiểu rồi, có phải em vẫn chưa quên được người ấy phải không. Thôi được, anh sẽ đợi và đợi, đợi đến khi nào em quên được người ấy, anh sẽ đến bên em và yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời này”. Tôi thốt lên bằng những câu nói đầy hứa hẹn rồi quay lưng một mình ra về. Tôi để em ở lại trong niềm hoang hoải suy nghĩ về những câu nói của tôi.
Tôi hiểu rằng trái khoáy cuộc đời lúc nào cũng thách thức con người ta. Tôi như hình đuổi bóng, nắm lấy hi vọng và tin rằng một ngày nào đó em sẽ hiểu được tình cảm của tôi dành cho em.
Các bạn có thấy tôi dại dột khi cứ lao theo những thứ không thuộc về mình không? Nhưng tôi thì nghĩ khác, tôi tin rằng một ngày nào đó trái tim em sẽ rung động, em sẽ quên người ấy và đến bên tôi. Chúng tôi sẽ là một cặp uyên ương hạnh phúc nhất trên cõi đời này. Tôi tin là vậy!