Anh chỉ là một gã đàn ông bạc bẽo
Tôi trao cho anh đời con gái mà anh coi thường tôi không khác gì gái làm tiền.
Tôi quen anh trên mạng xã hội, tình cờ anh vào nhắn tin làm quen với tôi. Mấy ngày sau chúng tôi hẹn gặp nhau tại một quán cà phê. Tôi rất hài lòng về anh, người đàn ông hơn tôi nhiều tuổi và chững chạc. Sau nhiều lần hẹn hò, tôi nhận lời yêu anh. Yêu nhau được 3 tháng, anh rủ tôi về sống cùng anh để tiết kiệm tiền chi tiêu...
Anh nói, anh thấu hiểu cảnh sinh viên đi học xa nhà. Hơn nữa, anh đi làm rồi lương lậu không nhiều nhưng đủ để nuôi tôi ăn học. Ban đầu, tôi còn ngập ngừng xin anh vài hôm để suy nghĩ, nhưng sau đó trước sự nhiệt tình của anh, tôi gật đầu đồng ý.
Tôi biết phải làm sao để quên anh, quên đi người tình bạc bẽo? (Ảnh minh họa)
Tôi đã hiến dâng đời con gái của mình cho anh khi mới học năm thứ 3. Anh nói, anh rất hạnh phúc vì có được tôi và là người đầu tiên của tôi. Tôi hỏi, anh có coi thường tôi không? Có lấy tôi làm vợ không? Anh nói, tôi sao mà ngốc thế “Anh không lấy em thì lấy ai”.
Hồi mới về sống cùng nhau, tôi thấy anh rất ngoan hiền, anh đi làm về suốt ngày lẽo đẽo theo tôi. Hai đứa đi chơi hết nơi này đến nơi khác trong Hà Nội. Anh đẹp trai lại có tài ăn nói nên đôi lúc tôi hơi lo anh bị người ta cướp mất. Hiểu được tâm lý của người yêu, anh dẫn tôi đến nhà anh em họ hàng chơi, lại còn giới thiệu tôi ra trường là cưới ngay, khiến tôi càng tin anh bội phần.
Nhưng rồi mới đây, khi tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc thì một cô gái trạc tuổi tôi đến tìm anh. Thấy tôi đang cơm nước, cô ta lao vào đánh rồi chửi tôi. Cô ta nói tôi là ai mà dám vào nhà bạn trai cô ta sống? Lúc đó, anh vừa đi làm về, cô ta gào khóc chửi bới anh là đồ đàn ông bạc bẽo. Cô ta không quên chửi anh là gã Sở Khanh, sống hai lòng. Khi ra về, cô ta còn dặn tôi “Mày cẩn thận không nó lừa cả nhà mày nhé”.
Tôi nghe thế mà thất kinh, không ngờ anh lại quen biết kiểu người như thế. Sau hôm đó, anh giải thích đó là chuyện đã qua. Anh không còn yêu cô ta nữa, và mong tôi đừng để bụng. Nói rồi anh lại ôm tôi vào lòng vỗ về.
Nếu chuyện chỉ dừng lại đó, tôi sẽ bỏ qua tất cả. Nhưng hôm qua, một người đàn bà tầm 30 tuổi dắt theo một đứa con gái đến tìm anh. Cô ta nói, đây là con anh. Cô ta cũng không quên nhắc tôi, anh là người đàn ông bạc bẽo, anh chỉ lợi dụng đàn bà để thỏa mãn, chứ anh không có tình yêu với ai. “Là bệnh rồi đừng mong thay đổi anh ta em à”, cô ta nói rồi thản nhiên ngồi đợi anh về.
Hôm đó, họ cũng chửi nhau to, inh ỏi cả khu trọ. Giọng cô ta lanh lảnh, còn anh cũng không kém phần long trọng khi chửi cô ta là đĩ, là gái,...Tôi đau khổ tột cùng, nhưng vì quá yêu anh, nên vẫn nuôi hi vọng thay đổi. Nhưng sau những lần đó, tôi dính bầu, anh đều bắt tôi bỏ con, dù tôi rất muốn giữ lại.
Thời gian gần đây, anh bỗng dưng thay đổi. Anh đi sớm về muộn, và thường xuyên đánh đập chửi bới tôi. Khi tôi nói, anh hãy tỉnh lại đừng sa đọa như thế thì anh mắng nhiếc nói với tôi rằng “Con gái nứt mắt đã sống thử thì chẳng khác gì gái gọi”. Tôi nghe thế mà tim đau ngàn lần, không ngờ anh đúng như lời mọi người nói, chỉ là một gã đàn ông bạc bẽo.
Tôi trao cho anh cả đời con gái, tôi nguyện cùng anh đi hết quãng đời còn lại, nhưng anh lại đối xử với tôi không khác gì “gái”. Tôi đau đớn lắm. Tôi đã chuyển ra khỏi nhà anh ngay sau hôm đó, anh không gọi điện cũng không tìm tôi. Giờ tôi đã hiểu con người anh chỉ đến thế mà thôi. Giờ tôi biết phải làm sao để quên anh, quên đi người tình bạc bẽo?