7 năm yêu người có vợ
Đã 7 năm qua rồi nhưng em vẫn yêu và không thể quên cái quá khứ đó.
Trời Tây Nguyên bắt đầu của mùa mưa, cái lạnh se se, những cơn mưa phùn lất phất, từng cơn gió thoảng qua làm em cảm thấy nhớ anh thật nhiều, cái cảm giác đau đau – nhói nhói lại ùa về trong em.
Kỉ niệm là gì nhỉ? Là quá khứ phải không anh? Mà quá khứ là cái đã qua mà sao em cứ ngoái đầu nhìn lại, mà sao em cứ có cảm giác thật lạ kỳ khi nghĩ về anh.
Đã 7 năm qua rồi nhưng em vẫn yêu và không thể quên cái quá khứ đó, tất cả kỉ niệm và cái bỡ ngỡ của ngày đầu quen anh.
Ngày ấy em gặp anh thật tình cờ và tình yêu của em đến với anh cũng thật tình cờ. Người ta nói có lẽ đó là duyên phận, em không tin vào duyên số nhưng nó đã đẩy đưa em đến với anh. Em yêu anh và chấp nhận tất cả và có thể anh cũng yêu em , bên anh em thấy mình thật hạnh phúc, nhưng phải chăng em đã sai, anh là người đã có gia đình nhưng vì quá yêu anh nên em vẫn đành chấp nhận mình là người đàn bà thứ 2.
Em khao khát được nhìn thấy anh, được gặp anh và được trò chuyện cùng anh, bao nhiêu thời gian bên anh đối với em không bao giờ là đủ, em biết cũng có lúc anh lo lắng cho em nhưng có lẽ càng có tình cảm với em thì anh càng yêu thương người phụ nữ của mình, anh còn có gia đình và những đứa con cần anh che trở. Đối với gia đình, anh là người chồng, người cha mẫu mực, anh đã không để cho em có thời gian kịp chấp nhận sự thật là em đã mất anh mãi mãi.
Tình yêu em dành cho anh không hề có lỗi, anh đã trở về với những lo toan cuộc sống và bỏ mặc em giữa lưng chừng với bao nỗi tủi hờn. Đã bao lần em thức cả đêm và không biết làm sao để quên đi sự thật, quên đi cái hiện tại đang diễn ra trước mắt mình.
Anh đã trở về với những lo toan cuộc sống và bỏ mặc em giữa lưng chừng với bao nỗi tủi hờn (Ảnh minh họa)
Anh biết không, yêu một người là có thể trao niềm vui, nỗi buồn nhưng không phải đem đến sự đau khổ và gục ngã.
Anh cho em niềm tin để đổi lấy nụ cười và những giọt nước mắt, tại sao anh lại làm em yêu anh nhiều như vậy rồi ra đi thật vội vã, tại sao anh lại cho em cơ hội làm người thứ 3, anh ra đi mà không hề cảm thấy nhớ em một giây, một phút sao anh. Em vẫn mang bên mình những thứ mà anh đã “gửi gắm” cho em về mối tình thật nhiều xót xa và thật nhiều nước mắt.
Ai cũng có mảnh ghép để hoàn thiện bức tranh của mình, có thể em và anh là một mảnh ghép không hoàn hảo nhưng đối với em như thế đã là đủ.
Anh đã lặng lẽ ra đi còn lại một mình em bước tiếp trên cuộc đời này, những thứ mỏng manh như số điện thoại không một lần vang lên nó cũng buồn vì anh đã lãng quên, em nhớ tất cả những hình ảnh về anh, nó vẫn hiện ra trước mắt nhưng em không thể cầm, nắm, với tới được.
Em thấy thật buồn vì đâu đó vẫn văng vẳng tiếng hát của anh “Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời, dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em”.
Đã bao lần em trải bộ lang thang một mình và lòng em lại quặn thắt lại. Anh vẫn hạnh phúc với gia đình như chưa từng có em trong cuộc đời để mặc em giữa vô vàn nỗi nhớ, đã bao lầm em bấm số điện thoại của anh nhưng rồi lại xóa đi vì em không đủ tự tin và can đảm để gọi cho anh, em chỉ biết khóc và khóc, môi em mím chặt có thể chảy máu bất cứ lúc nào. Ngày ấy một cô gái ở cái tuổi 22, cái tuổi không còn quá nhỏ nhưng cũng chưa đủ trưởng thành đã yêu anh đến nay đã 30 tuổi, nhưng trong suốt thời gian ấy toàn nỗi khổ đau và nước mắt. Giờ đây em phải hứa với lòng là không có ai thương mình không có ai giúp mình mà bản thân mình phải tự đứng lên để sống thật hạnh phúc và sống cho riêng em thôi.
Anh sẽ sống theo cách của anh còn bản thân em sẽ tìm ra lí do để cân bằng cuộc sống của mình.
Em hi vọng rằng sau này khi chúng ta có dịp gặp lại, khi sự hụt hẫng trong em đã qua đi thì lúc đấy chúng ta sẽ nghĩ về nhau tốt hơn.