3 năm yêu nhau cấm đụng vào người, đêm tân hôn sững sờ khi em cởi áo

Sự kiện: Những tâm sự hay

Tôi không thể tưởng tượng nổi em từng trải qua chuyện kinh khủng như vậy, tôi yêu em nhưng giờ mỗi lần gần gũi tôi đều cảm thấy sợ.

3 năm yêu nhau cấm đụng vào người, đêm tân hôn sững sờ khi em cởi áo - 1

Yêu nhau 3 năm, nhiều người nghĩ chúng tôi phải làm "chuyện ấy" từ lâu nhưng thật ra tôi và em chưa từng đi quá giới hạn (Ảnh minh họa)

Tôi và Hoa gặp nhau lần đầu tiên tại 1 quán bia trên Tạ Hiện, khi đó tôi đi cùng nhóm bạn của mình còn Hoa là PG - tiếp thị bia ở quán. Ngay cái chạm mặt đầu tiên tôi đã say nắng Hoa, suốt cả buổi hôm đó tôi cứ nhìn theo bóng hình em, tôi thậm chí không biết các bạn mình đang nói chuyện gì cho tới khi 1 người trong nhóm hỏi tôi có bị sao không. 

Buổi đó, tôi đi về trong lòng đầy tiếc nuối vì không xin số của em. Đêm hôm sau, tôi lại tìm lên quán đấy nhưng không thấy em đâu, hỏi chú quán thì biết hôm nay em đi học tối nên nghỉ. Tối tiếp theo tôi quay trở lại, lần này thì gặp được em. Tôi từng có người yêu, cũng là cao thủ tình trường theo góc nhìn của đám bạn thế nhưng đứng trước cô gái này tôi như trở thành thằng ngốc, cứ ấp úng mãi mới dám xin số điện thoại. 

Khác với suy nghĩ của tôi về PG, tôi đã nghĩ em phải ít nhiều có phần dễ dãi, nhưng không, em từ chối không cho tôi số điện thoại. Quyết tâm chinh phục bằng được, cả tuần sau đó, mỗi lần đi làm về tôi lại ghé qua quán em làm, ngồi ngắm em... Sau 1 tháng "chai mặt" cuối cùng em cũng chịu mở lời cho tôi số điện thoại.

Nói chuyện nhiều tôi mới biết em đang là sinh viên của một trường đại học khá lớn ở Hà Nội, ban ngày em đi học, tối tới đây làm thêm để có tiền đi học. Nhà em quê ở miền Trung, bố mẹ sau 1 lần tai nạn thì không còn sức lao động, em vừa làm vừa nuôi em trai ăn học ở quê.

Ngày xưa, em cũng đi làm gia sư, thực tập sinh nhưng từ khi nhà xảy ra chuyện em chuyển sang làm PG vì lương cao hơn 1 chút, thời gian làm lại linh hoạt, em có thể thường xuyên về thăm nhà, giúp đỡ bố mẹ mỗi lần có việc. 

Tôi thương em bao nhiêu thì khâm phục em bấy nhiêu. Yêu nhau 3 tháng, 1 lần mẹ em ốm, em đang đi làm xong vội vã ra bến xe về quê, tôi không yên tâm nên đòi theo về. Lúc này tôi mới biết nhà em nghèo thật, nghèo đến mức cái nhà tắm tử tế cũng chẳng có, em nhìn tôi ái ngại như thể đã để tôi nhìn thấu điểm yếu của mình. 

Đêm đó, ngồi giữa trời đầy sao em mới kể trước kia nhà em cũng được gọi có của ăn của để, nhưng sau đó bố mẹ em gặp nạn phải bán nhà chạy chữa, trả nợ. Bây giờ, mỗi ngày bố mẹ em có thể tự lo cơm nước, trồng thêm rau, nuôi vài con gà là em thấy mãn nguyện rồi. Em trầm ngâm nói có lẽ em chẳng lấy chồng vì gia cảnh thế này, lấy ai cũng chỉ là gánh nặng của người ta. Tôi ôm em, tôi thề với lòng sẽ lấy em làm vợ, sẽ đối xử thật tốt với em. Và tôi cưới em thật!

Yêu nhau 3 năm, nhiều người nghĩ chúng tôi phải làm "chuyện ấy" từ lâu nhưng thật ra tôi và em chưa từng đi quá giới hạn. Không phải tôi không muốn mà vì em không cho, mỗi lần tôi đề nghị em đều khóc, nói sẽ chia tay nếu tôi cứ như vậy. Yêu em, tôi giữ gìn cho em.

Mãi tới đêm tân hôn tôi mới biết vì sao em như thế, vì sao em luôn trốn tránh mỗi lần gần gũi và vì sao em lại khóc khi tôi đụng vào người.

Đêm đó, khi 2 bên họ hàng ra về, tôi và em chỉ còn 1 mình trong căn phòng tân hôn, việc gì đến cũng phải đến, tôi hiểu em nhạy cảm nên cũng không ép em. Tôi nhẹ nhàng bảo em nếu em không muốn tôi sẽ chờ, còn giờ muộn rồi đi ngủ mai còn dậy sớm. Nhưng em nhìn tôi, nói em phải thực hiện nghĩa vụ mà một người vợ cần phải làm, rồi em cởi áo, nước mắt ngắn dài sà vào lòng tôi. 

Tôi lấy chăn quấn vào người, ôm em ngủ, tôi biết em không ngủ được, em thổn thức suốt 1 đêm tôi cũng im lặng suốt 1 đêm. Tới khuya, đợi em chìm vào giấc ngủ tôi mới nhắn tin hỏi thẳng cô bạn thân của em. Tới bây giờ cô ấy mới nói, em từng phải chịu 1 cú sốc lớn khi còn là sinh viên - trước khi gặp tôi vài tuần, đó là lý do vì sao em đề phòng tôi. 

Cô bạn em kể, em bị chủ quán cũ gọi vào rồi giở trò đồi bại nhưng không dám kêu la. Em sợ bị trả thù, sợ bị đì, sợ không còn đất sống ở Hà Nội này nên em đành "cắn răng" chịu đựng nỗi ô nhục ấy. Cũng từ đó em sợ hãi nếu ai đụng vào người, chỉ cần nghĩ tới ngày hôm đó em lại khóc rất nhiều. 

Nghe xong, tôi thực sự bật khóc, tôi khóc vì thương em nhưng cũng khóc vì biết khi nghe câu chuyện này tôi cũng sẽ ám ảnh cả đời. Tôi không thể chấp nhận được việc người phụ nữ của mình là món đồ chơi của người khác. Đã 1 tuần trôi qua, tôi lờ đi xem như không biết chuyện đó nhưng cũng không dám dần gũi em, tôi nói dối đi công tác 1 tuần để có thời gian suy nghĩ, bây giờ tôi rất rối trí, tôi phải làm sao đây?

Đêm tân hôn, chồng sốc khi tôi vẫn còn trong trắng

Bao nhiêu năm gìn giữ sự trong trắng vì cứ nghĩ rằng điều đó sẽ khiến tôi có giá trị và chồng mình sẽ tôn trọng hơn....

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Hoàng Phương ([Tên nguồn])
Những tâm sự hay Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN