Thâm nhập giới đòi nợ thuê Sài Gòn (Kỳ 2)

Trong bữa tiệc giải quyết tranh chấp nhà hàng giữa 2 phe nhóm ở Vũng Tàu, Long giới thiệu tôi với Thanh - kẻ vỗ ngực khẳng định: “Em bảo kê toàn bộ cáp treo Vũng Tàu” và Chiến “hâm” - một giang hồ quận 12, quận Gò Vấp. Chiến bảo: Từ đầu năm đến giờ, CATP.HCM ra quân quyết liệt, nhưng chỉ có mấy đám “đầu đất” hung hăng, đòi nợ manh động mới chết…

“Đòn” tâm lý

Ngồi trong quán nhậu ở quận Tân Bình giữa chừng 20 tay anh chị người Nam Định, Thái Bình, Hải Phòng, Vĩnh Long, Cần Thơ, Vũng Tàu…, tôi sởn cả gai ốc. Có cảm giác sợ! Xung quanh, chục cô nhân viên áo hở hang, xộc xệch cũng khép nép, luống cuống, khi các đại ca bắt làm gì, phải làm theo ngay lập tức. Long lên tiếng: “Đây là ông anh, anh ấy có việc nhờ, mày giúp hết sức nhé”. Thanh khề khề cười rồi nâng ly: “Có việc để giúp các anh, em mãn nguyện rồi…”.

Mấy hôm sau, tôi khệ nệ ôm tập hồ sơ chừng 2kg cùng ông Nguyễn Hồng, một thương gia Việt kiều đầu tư dự án resort dưới Vũng Tàu xuống gặp Thanh ở quán cà phê gần Paradise Vũng Tàu. Vì chưa được đứng tên mua đất xây khu nghỉ dưỡng, ông Hồng liên doanh với Chung - TGĐ Công ty Đ.T.P và đã chuyển 5 triệu USD về nước. Dự án được UBND tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu cấp phép nhưng 4 năm qua, phía Việt Nam chẳng triển khai. Bức xúc, ông Hồng đòi rút vốn nhưng bất thành.

Ông Hồng hứa trả công hậu nếu lấy lại được vốn. Tôi ngây ngất với con số mà ông Hồng tuyên bố, trong khi Thanh điềm tĩnh đọc từng trang hồ sơ và bí mật đặt máy tính bảng trên bàn, ghi hình toàn bộ cuộc gặp. Tôi phát hiện gần đấy, 1 người cũng đang dùng điện thoại ghi hình. Lập tức tôi kéo sụp chiếc mũ xuống và kéo chiếc ly che hướng mình ngồi… Về TP.HCM, tôi điện thoại trách Thanh. Thanh bảo: “Anh yên tâm, em không ghi hình anh tý nào, em làm tư liệu để khẳng định, lão Hồng quyết tâm đòi tiền. Anh có nhớ em hỏi, nếu nó không trả, hành hung, bắt cóc được không, lão Hồng chả điên tiết nói được là gì… Đây là chứng cứ, em gửi cho thằng Chung, dọa nó; cũng là thông tin sau này, lão Hồng không chuyển tiền hoa hồng như đã thỏa thuận, em đập vào mặt lão cái đĩa, dọa gửi công an”.

Chừng 10 ngày sau, Thanh điện thoại: “Em đã đến công ty ngọt nhạt với thằng Chung, nó hình như có ai chống lưng nên coi thường lắm. Để em dạy cho nó bài học”. Cuối tuần, ông Hồng hốt hoảng gọi cho tôi: “Thằng Thanh nó bắt người rồi đưa lên núi, làm thế nào bây giờ…”. Tôi và ông Hồng vội vàng xuống Vũng Tàu. Sau nhiều ngày thương lượng không được, Thanh đã theo dõi Chung và trưa hôm đó trên tỉnh lộ 51 lúc vắng người, Chung đi xe ô tô và đã va chạm làm ngã 2 thanh niên đi xe máy. Đám thanh niên chừng 10 đứa không biết ở đâu túa ra vây Chung đòi bắt đền. Khi Chung ra khỏi xe, rất nhanh, 1 chiếc ô tô đã táp lại ép Chung lên xe và chạy thẳng lên khu vực núi hoang vắng thuộc huyện Tân Thành (tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu).

Tôi và ông Hồng được đàn em của Thanh dẫn đi bộ sâu vào trong rừng chừng 1 giờ, Thanh đợi sẵn trong một hang đá. Chung khá trẻ, chừng 40 tuổi, mặt bạc thếch. Thanh bảo: “Một là mày đọc số tài khoản ngân hàng và viết cam đoan chuyển trả tiền cho bác Hồng, tao hứa cho mày nửa số lãi mày gửi 100 tỷ đồng ở ngân hàng; hai là mày uống 10 lọ thuốc ngủ và nằm lại cái hang này hết đời”. Có lẽ cả tháng trời bị Thanh và đám đàn em quấy nhiễu, Chung đã mệt mỏi và có dấu hiệu nhượng bộ.

Những thủ đoạn rợn người

Một vụ lợi dụng, chiếm đoạt tiền cũng thuộc dạng “khủng” mà tôi được tham gia liên quan đến chị Thúy ở quận 6. Qua người quen, chị được giới thiệu mối làm ăn với một doanh nghiệp thành đạt tên T, người từng tham gia đóng bộ phim truyền hình ăn khách của đạo diễn C.H. Ông T khá thế lực và đang thực hiện một dự án điện gió lớn nhất Đông Nam Á. Chị Thúy vì tin người đã cầm cố nhà cửa, tài sản hơn 70 tỷ đồng để tham gia dự án cùng ông T. Trớ trêu, dự án chẳng thấy đâu, giờ chị Thúy phải ở trọ, bị người thân hắt hủi. Còn ông T thì vẫn sống trong giàu sang, miệng vẫn leo lẻo khẳng định sẽ trả, nhưng mỗi tháng chỉ… 5 triệu đồng.

Bực tức vì câu chuyện của tôi, Chiến “hâm” bảo: “Nó trả 5 triệu/tháng thì đến hết đời mới xong nợ à, chú để anh giải quyết vụ này”. Tôi biết Chiến khá manh động và không kiểm soát được hành vi, nên hỏi: “Anh định thế nào?”. Trước mắt, hàng ngày cho đám đàn em tung “bom bẩn” vào nhà riêng và trụ sở công ty, vài tháng sau theo dõi, thuê ôtô quệt cho lão một phát, đảm bảo không chết người, chỉ vào chấn thương chỉnh hình 1 tháng thôi. Bước cuối, lừa lão đi công tác tỉnh xa, theo dõi và bắt, đưa cả nhân viên lẫn sếp đến một bờ sông vắng dưới Đồng Nai, nhét vào bao tải, đeo đá nặng, thả bùm một phát rồi nhấc lên, vài lần cho nhớ…

Trên đường tìm cách rút lui khỏi mớ bùng nhùng đòi nợ thuê, tôi nhớ người bạn làm Thừa phát lại Bình Thạnh - anh trước đây là cán bộ có năng lực của CSĐT CATP.HCM. Anh bảo, với các vụ việc dân sự như thế này, rất khó có thể làm nhanh chóng dù có đầy đủ chứng lý buộc bên nợ phải trả, trong khi pháp luật vẫn quy định. Thừa phát lại địa phương nào chỉ hoạt động trong phạm vi quy định, quận Bình Thạnh không thể với sang quận 5, quận 10, cũng không thể liên hệ để thanh lý tài sản, đòi nợ cho thân chủ ở tận Đồng Nai, Long An, Bình Thuận… Lực lượng công an càng không được phép tham gia mảng nhạy cảm này vì dễ vi phạm quy định, dễ bị quy là lợi dụng chức vụ, quyền hạn khi thi hành công vụ.

Sau nhiều ngày yên ổn, không còn ám ảnh bởi chuyện đòi nợ thuê, tôi bình tâm ngẫm ngợi. Nếu như ở Việt Nam có một cơ quan dân sự với chức năng điều tra như Viện Công tố ở nhiều nước trên thế giới, để giúp người dân, doanh nghiệp có cơ hội đòi lại quyền lợi một cách chính đáng, tuân thủ pháp luật, biết đâu sẽ không còn đất để các nhóm “xã hội đen” lợi dụng kiếm chác, gây nhiều tiêu cực, ảnh hưởng tình hình ANTT xã hội.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Đông Hải (An Ninh Thủ Đô)
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN