Người đàn bà đẹp bỏ chồng con, theo trai
Thấy chàng trai và cô gái tầm 20 tuổi, tôi gần như như khuỵu xuống, chân tay bủn rủn. Nhiều năm không gặp lại, nhưng tôi vẫn nhận ngay ra đó là các con tôi, những đứa con tôi đã đành lòng vứt bỏ...
LTS: Ở tuổi ngoài 40, Hoàng Thúy Vy vẫn là một người đàn bà nhan sắc rực rỡ, bất chấp mọi sự khắc nghiệt của thời gian. Cuộc đời chỉ sóng gió và nhiều cay đắng. Nhưng ngay cả trong bộ quần áo tù nhân, chị vẫn khiến nhiều người phải ngoái lại nhìn. Mắt chị đẹp nhưng nụ cười thì buồn. Chị bảo đàn bà tuổi Kỷ Dậu như chị ít ai sướng được. Nhưng chị vẫn biết rằng mình là một người đàn bà may mắn, vì sau rất nhiều lỗi lầm đã gây ra, chị vẫn nhận được tình yêu thương và sự tha thứ của những đứa con bé nhỏ của mình, những đứa con chị đã đành lòng dứt bỏ để chạy theo xa hoa, phù phiếm. |
Tôi đã từ bỏ chồng con như một người đàn bà tồi tệ nhất
Ngày còn trẻ, tôi lúc nào cũng là hoa khôi của vùng. Những lúc tôi soi gương, làm dáng, mẹ vẫn nhìn vào ánh mắt tôi, nhìn vào nụ cười của tôi mà thở dài. Bà bảo rằng, đàn bà có đôi mắt đó, nụ cười đó thì không bao giờ sướng được. Khi đó tôi chưa hiểu những điều mẹ nói, chỉ cười cười nhìn mẹ và trêu mẹ sao mà hay nghĩ ngợi lung tung.
Tôi có mối tình đầu năm 19 tuổi. Người yêu tôi là một anh bộ đội cao to, đẹp trai. Ngày đó, trong đôi mắt mơ mộng của thiếu nữ, tôi thấy người yêu mình là tuyệt vời nhất, giỏi giang nhất, vĩ đại nhất. Anh ấy lại yêu và chiều tôi, nâng niu tôi như nâng niu một bông hoa đẹp. Tôi thường tự hào sánh bước cùng anh đi lại trên những con đường quanh nhà, để bạn bè và hàng xóm xung quanh tha hồ mà xì xào bàn tán, ngưỡng mộ. Tôi vẫn thường khoe với bạn bè về sự chăm sóc mà anh dành cho tôi, để lũ bạn ngồi nhìn tôi ghen tị và thèm muốn. Tôi hạnh phúc với tình yêu đó nên 20 tuổi, tôi đã lên xe hoa về nhà chồng, lòng đầy tự hào vì nghĩ rằng mình là người đàn bà may mắn nhất thế giới.
Lấy chồng xong, tôi sinh liền một lúc 2 đứa con và vẫn hạnh phúc với mái ấm của mình, nhưng trong hạnh phúc đó vẫn có những điều không trọn vẹn. Là bộ đội, nên chồng tôi thường xuyên phải đi công tác xa nhà, có khi cả tháng mới về được một lần. Là một người phụ nữ trẻ trung, khao khát được yêu thương, nên dù vẫn được chồng yêu thương, chiều chuộng, tôi vẫn không tránh khỏi những lúc cảm thấy chênh vênh, hụt hẫng khi xa chồng. Những lúc đó, tôi thèm những bữa cơm cả gia đình quây quần bên nhau, thèm được đón chồng đi làm về mỗi ngày như bao người đàn bà khác.
Tôi về sống với người tình hoàn toàn không có danh phận gì, nhưng vẫn tự an ủi mình vì đổi lại, tôi được sống trong xa hoa, nhung lụa (ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi lấy nhau đúng vào thời kinh tế thị trường, là sĩ quan quân đội, tính tình lại hiền lành, nên chồng tôi không biết làm ăn, kinh doanh như nhiều người đàn ông khác. Chỉ trong một vài năm, kinh tế gia đình tôi đã thua kém gia đình các bạn bè tôi một cách rõ rệt, dù chồng tôi vẫn tằn tiện chi tiêu để mang nhiều nhất có thể số tiền lương mà mình có về nhà, cho vợ nuôi con cái. Tôi bắt đầu cảm thấy không hài lòng về chồng, bắt đầu thấy chồng tôi không còn tài giỏi, không còn hào hoa, không còn tuyệt vời nữa. Tôi bắt đầu thích những người đàn ông biết kiếm tiền, ra vào những nơi đắt tiền và sống trong xa hoa, bất kể những người đàn ông đó có bụng phệ, trán hói đi mấy chăng nữa. Chính vì thế, tôi sa ngã lúc nào không hay.
Qua bạn bè giới thiệu, tôi quen với một người đàn ông ngoài 40 tuổi, vừa li dị vợ. Dù ông ta hơn tôi gần hai chục tuổi, nhưng sự sành đời, từng trải và lão luyện của người đàn ông đó khi đối diện với phụ nữ vẫn khiến tôi như bị mê hoặc. Sau khi gặp người đàn ông đó, tôi bắt đầu chán ghét cái tổ ấm của mình, chán ghét gia đình mình, nơi mà nhiều năm qua, tôi đã từng hết lòng yêu thương, vun vén. Sự chán ghét đó mỗi ngày một lớn lên, nhức nhối, để đến một ngày, khi người đàn ông kia ngỏ ý đề nghị tôi về sống với ông ta, tôi đã dứt áo ra đi, rời bỏ gia đình mình mà không cần suy nghĩ về hậu quả.
Khi ra đi, tôi chẳng nói gì trước đó với chồng, chỉ để lại một lá đơn li dị đã kí sẵn tên và một bức thư chia tay. Hai đứa con của tôi, tôi cũng gửi sang nhà hàng xóm, để chồng tôi về rồi đón. Khi đó, hai đứa con nhỏ dại của tôi vẫn nghĩ rằng mẹ chúng đi chợ và háo hức đợi mẹ mua quà về cho chúng. Nhưng chúng vĩnh viễn chẳng bao giờ có những món quà chợ đó như lời tôi đã hứa.
Tôi đã đánh mất người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời
Ngày ấy, khi chồng tôi trở về nhà, đọc được lá thư và tờ đơn li dị, nhận những đứa con từ tay hàng xóm, anh đã rất bàng hoàng vì không tin nổi đó là sự thật. Ngần ấy năm ở bên tôi, chồng tôi vẫn tự hào mình là người chồng hết mức yêu thương vợ con và tin rằng vợ mình cũng thế. Chồng tôi đã mất nhiều ngày nhốt mình trong phòng, để cố gắng nghĩ xem vì sao mình lại mất vợ. Chỉ đến khi biết tôi đã dọn về ở với một người đàn ông khác, giàu có hơn, nhiều tiền nhiều của hơn, anh mới vỡ lẽ ra một sự thật cay đắng, rằng lí do khiến tôi bỏ anh ra đi chẳng gì khác ngoài một cái mà người ta cho rằng cái tội lớn của thời kinh tế thị trường, đó là anh không lắm tiền nhiều của.
Tôi qua tay hết người đàn ông này đến người đàn ông kia, kẻ nào cũng bụng phê, trán hói và cũng vần vò tôi cho đến khi tôi kiệt sức mới chịu buông tha (ảnh minh họa)
Sau khi chúng tôi ly dị, chồng tôi một mình gà trống nuôi con, với trái tim tan nát vì bị phản bôi. Cuộc sống vất vả, khó nhọc cùng với nỗi cay đắng đè nặng trong lòng đã khiến anh suy sụp. Anh không còn là một người đàn ông hào hoa, phong độ ngày nào nữa, mà ngày càng héo mòn. Để rồi, đến một ngày, khi vừa bước qua tuổi 37, thì chồng tôi lìa bỏ cõi đời, bỏ lại hai đứa con thơ dại. Bố mẹ chồng tôi đều không còn, họ hàng đều nghèo và ở xa nên trước khi mất, anh để lại một lá thư gửi gắm nhờ một người bạn thân nuôi nấng hai đứa con nhỏ của mình lên người. Trong lá thư đó, chồng tôi cũng dành những lời nhắn nhủ đầy yêu thương với các con, nói với chúng rằng: Các con đừng hận mẹ. Vì bất cứ lí do gì cũng đừng hận mẹ, bởi vì bố đã yêu mẹ với tất cả tấm lòng.
Sau này tôi mới biết được nỗi đau của chồng tôi qua lời kể của các con tôi. Còn lúc đó, tôi đang thỏa mãn với hạnh phúc của mình, với nhan sắc của mình, với sự kiêu hãnh của một người đàn bà đẹp được yêu chiều, cung phụng. Chồng tôi có lẽ cũng hiểu điều đó, nên anh không hề có ý định gửi con lại cho tôi nuôi. Còn tôi cũng là người đàn bà ích kỷ, nên mấy năm trời, tôi chẳng thèm đoái hoài đến các con mình, không cần biết chúng sống chết ra sao.
Kể từ giờ phút chồng cũ tôi mất đi, hai đứa con nhỏ dại của tôi sống trong cảnh mồ côi, phải nhờ cậy vào sự cưu mang của một người đồng đội của chồng tôi, một người tốt bụng nhưng không may rơi vào cảnh hiếm muộn. Chúng cứ thế lớn lên, trong sự bao bọc và yêu thương của những người không phải cha mẹ chúng, với những nỗi đau vê người bố đã mất và người mẹ đã bỏ chúng mà đi.
Về phần tôi, tôi đã phải trả giá cho sự bạc bẽo của mình. Ngày ấy, sau khi bỏ chồng, bỏ con để đi tìm bến bờ hạnh phúc cho mình, tôi không ngờ cuộc đời mình sau này sẽ bẽ bàng như thế. Tôi về sống với người tình hoàn toàn không có danh phận gì, nhưng vẫn tự an ủi mình vì đổi lại, tôi được sống trong xa hoa, nhung lụa. Nhưng cuốc sống trong mơ đó chẳng kéo dài được bao nhiêu lâu. Chỉ một thời gian ngắn sau, người tình của tôi đã bắt đầu lạnh nhạt với tôi. Lão nói tôi còn đẹp quá, và nếu tôi yêu lão thì phải chấp nhận lên giường với những ông sếp trên lão, để lão có cơ hội được cất nhắc. Sau rất nhiều lần từ chối, cuối cùng tôi cũng phải nhắm mắt đưa chân nghe theo lời người tình. Tôi qua tay hết người đàn ông này đến người đàn ông kia, kẻ nào cũng bụng phê, trán hói và cũng vần vò tôi cho đến khi tôi kiệt sức mới chịu buông tha. Nhờ tôi mà chỉ trong một thời gian ngắn, con đường công danh của ông chồng hờ của tôi ngày càng thênh thang, nhưng đó cũng là lúc lão hắt hủi tôi bởi khi đó, nhan sắc bắt đầu rời bỏ tôi đi. Trước khi bỏ rơi tôi, lão ném cho tôi một số tiền để "lấy vốn làm ăn" rồi đuổi tôi ra khỏi nhà, đưa một cô bồ trẻ hơn về.
Bao nhiêu năm trôi qua, tôi mới lại được nghe hai tiếng gọi thiêng liêng đó (ảnh minh họa)
Khi ra khỏi ngôi nhà đó, tôi vừa hạnh phúc, vừa ê chề. Hạnh phúc vì mình đã thoát khỏi hang hùm, miệng sói, hạnh phúc bởi không còn phải làm nô lệ tình dục cho những gã đàn ông lắm tiền, háo sắc. Nhưng tôi cũng ê chề không kém, bởi đó là lúc tôi nhận ra tôi chẳng còn con đường quay về nhà, chẳng còn mặt mũi nào về tìm chồng con. Trên đà trượt của cuộc đời, sẵn có mối quan hệ với nhiều "đại gia" mê gái, tôi trở thành tú bà, chuyên môi giới, dẫn dắt gái mại dâm cho các ông lớn. Và điều gì đến đã phải đến, tôi bị bắt và bị kết án 12 năm tù.
Mấy năm trời ở trong trại giam, tôi ủ rũ và héo úa đến tột cùng. Thế rồi một ngày, tôi được cán bộ trại báo tin có người nhà đến thăm. Bao nhiêu năm tôi bị bắt, tôi giấu để gia đình tôi không ai biết, thế nên khi đến nhà thăm gặp, thấy chàng trai và cô gái tầm 20 tuổi, tôi gần như như khuỵu xuống, chân tay bủn rủn. Nhiều năm không gặp lại, nhưng tôi vẫn nhận ngay ra đó là các con tôi, những đứa con tôi đã đành lòng vứt bỏ, bởi chỉ có chúng mới tìm đến tôi khi tôi đang ở tột cùng của đau khổ và tội lỗi như thế này.
Khi đó, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là phải chạy trốn ngay lập tức. Nhưng ngay khi tôi vừa quay mặt đi, các con tôi đã lập tức gọi: "Mẹ ơi!". Tôi quay lại và thấy nước mắt tuôn rơi trên gương mặt hai con tôi. Bao nhiêu năm trôi qua, tôi mới lại được nghe hai tiếng gọi thiêng liêng đó. Nhưng tôi biết mình chẳng còn xứng đáng để được gọi như thế. Các con tôi đã chạy tới, nắm tay tôi, nhìn tôi với ánh mắt đầy yêu thương. Chúng đưa cho tôi lá thư của chồng tôi trước khi chết. Lá thư đó, anh dặn các con phải tha thứ cho tôi. Lá thư đó khiến tôi vừa hạnh phúc và hổ thẹn. Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra tôi đã đánh mất người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời.
Các con tôi nói với tôi rằng, chúng đã đi tìm tôi nhiều năm chỉ để nói rằng chúng yêu tôi và tha thứ cho tôi. Nhìn vào ánh mắt ngập tràn yêu thương của các con, tôi đã biết rằng tình yêu của các con dành cho tôi là thật và sự tha thứ cũng là có thật. Tình yêu đó, sự tha thứ đó đã giúp tôi nuôi hi vọng cho ngày trở về, giúp tôi nuôi dưỡng mơ ước về một gia đình hạnh phúc. Ngày tự do của tôi sắp đến. Tôi đang sống trong tâm trạng vừa lo lắng, vừa hồi hộp. Tôi muốn đến bên mộ chồng tôi, thắp cho anh nén hương và cầu xin anh sự tha thứ. Tôi hy vọng ở dưới suối vàng, anh sẽ không còn oán trách tôi về những điều tồi tệ tôi đã gây ra cho cuộc đời anh.
Ghi theo lời kể của phạm nhân Hoàng Thúy Vy - Trại giam Phước Hòa.