"Nghiệp đoàn mại dâm" lớn nhất HN (P.4)
Theo giới giang hồ, trước năm 2008 trở đi, trên địa bàn khu vực ngã ba Láng, Láng Hạ, Nguyễn Chí Thanh, chỉ có vỏn vẹn hai đến ba ông trùm gái đứng bàn.
Trong đó, đáng kể nhất phải kể đến Đức “cụt ”, trong tay có cả trăm đào, chuyên cung cấp gái gọi ngồi quán hát và bán dâm, ngoài ra còn phải kể đến cặp vợ chồng Hảo Long cũng có trong tay hàng chục đào.
Sau vụ việc Đức “ cụt ” tranh giành địa bàn hoạt động, cho đàn em đến phá nhà của vợ chồng Hảo Long vào buổi chiều trung tuần tháng 3 năm 2008 gây chấn động dư luận, tên cầm đầu này đã bị cơ quan công an bắt. Đội ngũ nhân viên của y giải tán, sau đó mạnh ai người ấy làm, không còn thu về một mối như trước.
Những "ông chủ" nhỏ
Nằm im chờ đợi một thời gian, một số đệ tử thân cận của Đức đứng lên tự làm, tự ăn, tự bảo vệ nhân viên như là một ông chủ nhỏ. Theo một nhân viên chạy ‘xe ôm dịch vụ’ gạo cội tại khu vực này cho biết: “Hiện nay có trên dưới 20 ông chủ nhỏ, người nhiều nhất có khoảng 18 đào, ít nhất là một đào, thường xuyên hoạt động trong khu vực này, chuyên cung cấp gái ngồi bàn quán hát và gái bán dâm”.
Một nhân vật có tên T người Đồng Nai, phiêu bạt ra bắc từ năm 2008, ban đầu cũng chỉ chạy dịch vụ thuê cho ông chủ Đức. Sau khi thiết lập được quan hệ, T liền tuyển chọn nhân viên, đến giờ trong tay có 7 đào. T thuê thêm một nhân viên chạy xe ôm nữa tên Duy, hàng ngày vừa quản lý nhân viên, kiêm luôn công việc xe ôm chở bốn đào.
Tại đây, T luôn được các đào gọi bằng cái tên khá trìu mến: “Bố”. T mang dáng người nhỏ con gầy mo, đầu luôn đội nón Sơn, một loại mũ có thương hiệu và giá hàng triệu đồng, một tay của T bị khoèo. Theo nhiều đồn đoán, đó là hậu quả của một cuộc chiến tranh giành nhân viên trước đây.
Hoạt đồng gần như cùng thời với T, còn có một người có tên D quê ở huyện Chương Mỹ Hà Nội, trong tay cũng có hơn chục đào. D vừa làm quản lý, trực tiếp chạy xe ôm, ngoài ra còn phải thuê thêm hai người nữa chạy xe cùng mình mới tải hết số nhân viên đi làm. Người hiện tại có ít nhân viên nhất là Ph, quê ở huyện Thường Tín, Hà Nội. Trước đây trong tay Ph cũng có bốn đào, nhưng vì nhiều lý do mà các đào rời xa dần, giờ trong tay người này chỉ còn có một đào.
Ngày ngày Ph vẫn chở nhân viên đi làm đều đặn và ráo rết tìm thêm nhân viên mới.
Mối quan hệ tương hỗ
Vào hôm chuyển gió lạnh, trời đổ mưa như trút nước, nhưng Tú, nhân viên chạy bàn của một quán hát vẫn phải phi xe máy một mạch tới Nội Bài đón em nhân viên đầu tiên của mình. Người quản lý quán karaoke của Tú có ý định táo bạo là nuôi luôn mấy em nhân viên để phục vụ khách tại quán nhà, khi có khách nhân viên nhà sẽ được ưu tiên lên "chào bàn" trước.
Biết chuyện này, L, một “trùm đào” tại đây cười khẩy: “Cũng không đơn giản vậy đâu, chuyện làm ăn đâu phải cứ muốn là được. Thời buổi này, kiếm được nhân viên không dễ, còn phải è cổ nộp phí cho mấy ông "mặt rô". Cũng mướt mồ hôi lắm”. Nhiều đào ngồi quanh đó rộ lên cười hưởng ứng.
Co ro trong chiếc áo mỏng tanh giữa đêm thu, Phương Anh, đào quê Cần Thơ rủ rỉ tâm sự với tôi: ở đây, giữa chủ quản lý và nhân viên ngồi bàn có một mối quan hệ chặt chẽ về thời gian, tài chính, tinh thần và thể xác. “Vì là nhân viên thuộc họ quản lý, họ nói gì tụi em cũng phải nghe hết trơn à, chỉ cần trái lệnh thì coi như hết cơ hội làm ăn ở xứ này luôn. Thế nên, cái chuyện “ thăm nom ” của các ông chủ với nhân viên là chuyện thường tình, thích thì cho vài đồng không thì thôi”.
Chuyện như cô gái này nói, kỳ thực tất cả các đào mà tôi tiếp xúc trong quá trình thâm nhập đều kể và họ chấp nhận như một chuyện “đương nhiên phải thế”.
Quy định về thời gian ở chốn ăn chơi này cũng rất khắt khe. Giờ làm việc bắt đầu từ 13h30, hầu như tất cả nhân viên của các “nhà” đều tập kết về quán nước chè trong con ngõ nhỏ 107 đường Nguyễn Chí Thanh. Sau mốc thời gian trên, nếu đào nào không đến đúng giờ đều phải nộp phạt tương đương với số tiền ngồi một bàn.
Nếu nghỉ phải xin phép. Cũng là điều dễ hiểu, nguồn sống của các ông trùm dựa trên nguồn thu nhập của nhân viên, theo quy định mỗi nhân viên khi ngồi một bàn sẽ phải trả cho người quản lý là 50 ngàn đồng, nếu đi khách bán dâm, hay đi chơi thì số tiền được tính bằng hai bàn.
Như vậy càng nhiều nhân viên thì thu nhập càng cao. Đào Phương ngồi nhẩm tính: “Chủ em có 18 nhân viên, trung bình đơn giản nhất mỗi em ngồi “bét nhất” cũng phải hai bàn một đêm, tổng thành 36 bàn. Nhân tiếp với 50 ngàn một bàn thì thành 1,8 triệu chưa tính số nhân viên đi bán dâm và đi chơi, thu nhập một tháng trên dưới 60 triệu. Trong đó phải trả tiền lương cho nhân viên chạy bàn là 250 ngàn một ngày, thường với số lượng nhân viên như vậy thì phải thuê khoảng 4 đến 5 nhân viên chạy xe ôm. Tụi em chỉ việc ngồi chơi, uống nước mát, ngả ngớn, phủ phê với khách. Chủ cũng chả sướng gì đâu anh ạ!”.
Ở khu vực ngã ba “sung sướng ” này có bao nhiêu đào ngồi bàn, thì bấy nhiêu cô đang phải mang trên mình trọng trách không chỉ nuôi bản thân, gia đình, mà còn phải làm việc để nuôi cả một hệ thống quản lý, xe ôm, và cả những người tình của mình.