Mẹ ghẻ, con chồng: Tình yêu thương kỳ lạ

Chị chưa bao giờ trở thành một người mẹ thực sự. Nhưng bản năng người mẹ đã thôi thúc chị yêu thương và che chở cho những đứa con không phải máu mủ của mình. Vì muốn che chở cho những đứa con ấy, chị đã vô tình phạm phải tội giết người.

LTS: Cả đời chị chưa từng có cơ hội được mang nặng đẻ đau và trải qua cảm giác hạnh phúc đến tột cùng khi đón chào đứa con của mình ra đời. Chị chưa bao giờ trở thành một người mẹ thực sự. Nhưng bản năng người mẹ trong chị thì vẫn luôn tồn tại. Bản năng đó đã thôi thúc chị yêu thương và che chở cho những đứa con không phải máu mủ của mình, nhưng lại được chị yêu thương với tất cả tấm lòng. Vì muốn che chở cho những đứa con ấy, chị đã vô tình phạm phải tội giết người. Nhưng phạm nhân Đ.T.H (trại giam An Phước, Bình Dương) bảo, chị đã không hề ân hận khi được làm mẹ của những đứa con ấy - những người con đã mang lại cho chị sức sống, niềm tin và hi vọng trong những năm tháng lao tù.

Hạnh phúc nhỏ nhoi của người đàn bà không có may mắn làm mẹ

Tôi đã trải qua 2 cuộc hôn nhân. Và 2 cuộc hôn nhân của tôi đều kết thúc trong bất hạnh, trở thành những ám ánh không bao giờ có thể quên.

Tôi lấy chồng đầu tiên năm 20 tuổi. Nhưng 5 năm sau, cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi đã kết thúc trong bi kịch. 5 năm làm dâu ở nhà chồng, tôi đã bị cả gia đình chồng đối xử như một kẻ hầu người hạ chỉ bởi tôi không thể sinh cho chồng một đứa con. Tất cả những cố gắng của tôi, sự đoan trang, đức hạnh và cần mẫn, chịu đựng của tôi cũng không giúp tôi cứu vãn được cuộc hôn nhân đó. 25 tuổi, tôi bị đuổi ra khỏi nhà chồng, chỉ với một chiếc túi xách đựng vài bộ quần áo. 25 tuổi - tôi trở thành một người phụ nữ hoàn toàn trắng tay: đã qua 1 đời chồng, không con cái, không tiền bạc, không tương lai.

Ngày tôi xách túi quần áo trở về nhà mẹ đẻ, mẹ cứ ôm lấy tôi mà khóc vì xót thương cho đứa con gái của mình đã gặp bất hạnh khi còn quá trẻ. Khi ấy bà đã nói: "Mẹ cả đời ăn ở lương thiện, hiền lành, không làm điều gì xấu với ai, mà sao con gái mẹ lại ra nông nỗi này".

Sau nỗi đau với cuộc hôn nhân đầu tiên, vì thương mẹ, tôi tự nhủ mình không được gục ngã. Tôi đứng dậy sau nỗi buồn, chấp nhận cuộc sống không chồng, không con, chấp nhận cái số phận thiếu may mắn của một người phụ nữ không bao giờ có cơ hội thực hiện thiên chức làm mẹ. Có những lúc tôi đã nghĩ mình sẽ an phận với cuộc sống đó cho đến cuối đời. Nhưng rồi tôi vẫn lấy chồng lần thứ 2, qua mai mối, với một người đàn ông đã góa vợ và có 2 đứa con, 1 trai, 1 gái. Tôi đã không định chấp nhận cuộc hôn nhân này. Vì cuộc hôn nhân đầu tiên với tôi đã là quá đủ.

Nhưng khi ấy, đêm nào mẹ tôi cũng khóc suốt đêm. Tôi biết mẹ lo lắng cho tôi và muốn tôi có một tấm chồng cho bằng chị bằng em. Vì thương bà, tôi đã đồng ý gặp mặt người đàn ông đó. Cuộc hôn nhân thứ hai của tôi diễn ra chóng vánh ngay sau đó 1 tháng. Tôi lấy một người đàn ông mình không hề yêu thương và cũng hoàn toàn không có sự đồng cảm trong tâm hồn. Nhưng tôi vẫn thấy mình được an ủi, vì dù sao trong cuộc hôn nhân này, tôi cũng tìm được niềm vui mới, đó là làm mẹ của 2 đứa trẻ mồ côi mẹ trong sáng và đáng yêu như thiên thần.

Người ta vẫn nói: "Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng", nhưng có lẽ vì không có được may mắn làm mẹ, nên tôi đã yêu những đứa con của chồng mình như chính máu mủ của mình. Tôi chưa bao giờ được làm mẹ, chưa bao giờ thực sự trải qua tình yêu của một người mẹ dành cho những đứa con ruột của mình. Nhưng tôi thường xuyên quên điều đó khi ở bên cạnh 2 đứa con riêng của chồng mình. Gia đình làm nông nghiệp, không lấy gì làm khá giả, nhưng tôi thương các con, không bao giờ bắt các con làm lụng vất vả. Từ chuyện cơm nước đến chuyện giặt giũ quần áo, gánh vác gia đình, tôi đều đảm đương, không bắt con làm bất cứ việc gì. Tôi bảo với các cháu: "Mẹ chỉ cần các con học hành chăm chỉ, giỏi giang, thành người có ích. Các con thành công đến đâu thì cuộc đời mẹ thành công đến đó. Nếu các con không thành người, mẹ sẽ có tội với bố con, với mẹ đẻ của các con".

Dần dần, khoảng cách mẹ ghẻ - con chồng giữa 3 mẹ con tôi cứ nhòa dần. Tôi nhớ những buổi chiều, khi tôi âu yếm chải tóc và múc từng gáo nước gội đầu cho đứa con gái nhỏ, hay những lúc tôi nhẹ nhàng, xuýt xoa chăm sóc vết thương cho đứa con trai lớn hiếu động, nghịch ngợm, thỉnh thoảng lại bị xây xát, lòng tôi dấy lên một cảm xúc lạ kỳ, như thể chúng là máu mủ của tôi. Nhưng đứa con của chồng tôi có lẽ cũng cảm nhận được tình yêu tôi dành cho chúng, nên chúng cũng dành cho tôi tình yêu như tình yêu của một đứa con dành cho mẹ ruột của mình. Những người hàng xóm xung quanh nhà tôi cũng đã quen với việc mẹ con tôi tíu tít đi chợ cùng nhau, vừa đi vừa trò chuyện "mẹ mẹ, con con" rôm rả cả góc đường. Đó là những ký ức đẹp đẽ và hạnh phúc nhất trong cuộc hôn nhân lần thứ hai của tôi, bên cạnh những góc tối mà tôi không bao giờ muốn nhớ tới.

Mẹ ghẻ - con chồng và tình yêu thương kỳ lạ trong bi kịch

Nếu tôi hạnh phúc vì có 2 đứa con ngoan hiền bao nhiêu, thì lại đau khổ về người chồng thứ hai bấy nhiêu. Chưa bao giờ tôi hạnh phúc trong cuộc sống vợ chồng. Ngay cả khi đã bước qua tuổi 40, chồng tôi vẫn đòi hỏi chuyện vợ chồng đều đặn mỗi ngày. Đêm nào cũng như đêm nào, tôi đều phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, ngay cả mỗi khi đến kì kinh nguyệt. Nếu với nhiều người phụ nữ, sự gần gũi vợ chồng đó sẽ là hạnh phúc thăng hoa, thì với tôi, nó dần dần trở thành cơn ác mộng. Dần dần, tôi đã mắc phải căn bệnh lãnh cảm, không còn khả năng để phục vụ chồng. Khi ấy, tôi đã nghĩ mình đã được giải thoát khỏi mọi sự bất hạnh. Nhưng tội không biết rằng, kết thúc của một nỗi bất hạnh này đôi khi lại là khởi đầu của một sự bất hạnh khác.

Mẹ ghẻ, con chồng: Tình yêu thương kỳ lạ - 1

Là mẹ, tôi biết con mình đã gặp chuyện gì không hay (ảnh minh họa)

Không còn được đáp ứng nhu cầu đàn ông, chồng tôi ngày càng trở nên cộc cằn, thô lỗ và thường xuyên bê tha rượu chè. Mỗi lần say rượu về, tôi và cô con gái yếu ớt luôn trở thành nơi để chồng tôi trút giận. Tôi chịu đựng tất cả những sự tàn tệ đó, vì nghĩ đến 2 đứa con dù không phải do tôi sinh ra nhưng đã cho tôi cảm giác được làm mẹ thực sự. Tôi muốn che chở cho chúng, bảo vệ cho chúng và nhìn thấy chúng trưởng thành. Đó sẽ là một cái kết đẹp cho cuộc đời nhiều gian truân của tôi, là ý nghĩa duy nhất của cuộc đời tôi.

Tôi đã đi được một nửa chặng đường mơ ước của mình, khi đứa con trai đầu tiên của tôi đỗ đại học. Cảm giác nhìn đứa con mình nuôi nấng khôn lớn thành người, là điều kỳ diệu nhất mà tôi đã từng trải qua trong cuộc đời mình. Nhưng số phận không buông tha tôi. Năm con gái tôi học lớp 12 thì tai họa ập đến. Lúc đó, nó đã là một đứa con gái phổng phao, xinh đẹp. Nó học giỏi, thông minh, ngoan ngoãn, tôi lúc nào cũng tin con bé sẽ đỗ đại học. Nhưng những ngày ôn thi cuối cấp và đại học, tôi thấy nó bỗng thay đổi lạ lùng. Nó xanh xao, gầy gò, gương mặt thất thần và lúc nào cũng có vẻ sợ hãi. Nhiều đêm tôi nghe thấy tiếng nó khóc tấm tức. Là mẹ, tôi biết con mình đã gặp chuyện gì không hay. Tôi gặng hỏi mãi hết ngày này qua ngày khác, nó mới thú nhận nó bị chồng tôi - đồng thời cũng là bố đẻ của nó lạm dụng tình dục. Khi nghe con thú nhận điều đó, tôi thấy đất trời như sụp đổ. Trong sâu thẳm trái tim mình, tôi ghê tởm người đàn ông mình đã lấy làm chồng. Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà ông ta lại đang tâm làm hoen ố tâm hồn trong trắng của đứa con gái ruột của chính ông ta.

Nhưng tôi hận ông ta một thì xót con gái tôi mười. Không biết làm cách nào để giúp con, tôi chỉ biết động viên nó cố gắng học tập để sớm thoát khỏi sự rình rập của người cha thiếu đạo đức. Kể từ khi biết chuyện đó, đi đâu để con gái ở nhà một mình, tôi cũng thấp thỏm lo sợ. Tôi luôn cố gắng ở bên cạnh nó để bảo vệ nó hết mức có thể. Nhưng không ai nắm tay từ sáng đến tối. Tôi không thể bảo vệ con gái tôi thoát hoàn toàn khỏi những hành động đê tiện của cha nó. Một buổi chiều tôi đi làm đồng về sớm, tôi đã bất ngờ chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đó. Chồng tôi đang làm nhục đứa con gái ruột của ông ta, bất chấp con bé khóc lóc, van xin trong sợ hãi. Lúc đó tôi đau đớn với tất cả sự đau đớn của một người mẹ chứng kiến con mình bị người ta cưỡng bức. Bản năng của tôi nói với tôi rằng tôi phải bảo vệ con tôi bằng mọi giá. Chỉ suy nghĩ như thế, tôi đã lao vào phía chồng tôi, dùng cái cuốc mình vừa đi làm đồng về để kết thúc cuộc đời ông ấy. Chồng tôi đã không bao giờ còn có thể hành hạ, giày vò con gái tôi được nữa. Nhưng cũng từ giây phút đó, tôi trở thành một kẻ giết người - một người đàn bà mang tội giết chồng.

Ngày tôi ra tòa, con gái tôi vừa đứng lên làm chứng trước tòa, vừa kể lại câu chuyện trong nước mắt. Lúc đó, nó đã nói: "Mẹ không sinh ra con nhưng với con, mẹ mãi mãi là người mẹ hiền nhân từ nhất". Tôi cứ khóc mãi vì hạnh phúc, hạnh phúc vì tôi biết mình được yêu thương.

Tất cả những người trong phiên tòa đều dành cho tôi sự cảm thông, thương xót. Ngay cả HĐXX, dù nghiêm khắc trong việc kết tội tôi, vẫn thấu hiểu và thông cảm với bi kịch của tôi. Nhờ những tình tiết giảm nhẹ vì gây án trong tình trạng kích động và nhờ đơn xin giảm nhẹ hình phạt của 2 đứa con của chồng, tôi chỉ bị kết án 8 năm tù giam.

Con trai tôi đã đi làm, còn con gái tôi đang học đại học. Đứa con gái bất hạnh của tôi cũng đã vượt qua những ám ảnh quá khứ để tìm kiếm hạnh phúc của mình. Dù cuộc sống khó khăn, nhưng 2 đứa con của tôi vẫn luôn yêu thương, đùm bọc, che chở cho nhau. Cứ 1 - 2 tháng 1 lần, các con tôi lại vào trại giam thăm mẹ. 3 mẹ con tôi vẫn tíu tít mỗi khi gặp gỡ, vẫn yêu thương, vẫn dành cho nhau những tình cảm thật khó lý giải. Tôi nhận ra rằng, chẳng có ranh giới nào giữa mẹ ghẻ - con chồng, chẳng có ranh giới nào cho tình yêu thương, nếu ta thực sự mở lòng ra với mọi người.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo ANTĐ/Đang yêu
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN