Mát xa kí sự (Kỳ cuối)

Trầm ngâm một lát, cô kể: "Trước lúc làm nhân viên thư giãn, em biết không ít nguy hiểm sẽ đến nhưng khi vào nghề em thấy nó còn kinh khủng, nhục nhã hơn tưởng tượng của em quá nhiều.

Không ít cô gái làm nghề tẩm quất thư giãn đều từng có ước muốn được làm một công việc lương thiện. Tuy nhiên, vì rất nhiều lý do họ phải nhắm mắt đưa chân, bước vào thế giới mại dâm trá hình này. Khi đã dấn thân, ước mơ quay về làm một nghề lương thiện với đa số nhân viên thư giãn là quá xa vời…

Trở lại câu chuyện của Tít

Qua câu chuyện của Tít, tôi có cảm nhận tính thiện trong con người cô còn rất lớn. Tít bảo: "Cái đích của em là 100 triệu đồng. Khi có đủ số tiền đó em sẽ về Vĩnh Yên mở cửa hàng giải khát nhỏ hoặc một quán làm tóc. Mỗi tháng em đều kiếm được không dưới 30 triệu đồng nhưng 6 tháng đầu tiên em mới chỉ dành dụm được 50 triệu đồng vì phải gửi tiền cho mẹ. Nói thật với anh, trong lòng em hình ảnh người mẹ chỉ là những kỷ niệm buồn đau nhưng dù sao bà ấy vẫn sinh ra em. Mẹ em tìm đủ lý do để xin tiền em. Vì thế mà bao nhiêu năm giấc mơ của em cứ mãi gập ghềnh".

Trầm ngâm một lát, cô kể: "Trước lúc làm nhân viên thư giãn, em biết không ít nguy hiểm sẽ đến nhưng khi vào nghề em thấy nó còn kinh khủng, nhục nhã hơn tưởng tượng của em quá nhiều. Có lần em phải thư giãn cho một ông khách gần 50 tuổi, ông ta rất quái đản. Khi vào phòng ông ta yêu cầu 3 nhân viên làm cho ông ta cùng một lúc. Em vừa từ chối thì bị ngay một cái tát trời giáng vào mặt. Ông ta bảo: "Mày có biết bố mày là ai không? Ở dọc phố Tam Trinh này tao thích đánh ai thì đánh, giết ai thì giết. Mày gọi điện hỏi thằng T. “lô” sẽ biết". Ông ta không nói tên mình là ai. Bà chủ quán của em biết gặp phải khách giang hồ nên điện thoại cho đàn em của anh T. “lô” cầu cứu. Đàn em anh T. lên phòng, nhìn mặt người đàn ông và nói với bà chủ của em: “Thôi, chị liệu mà phục vụ cho tốt. Ông này không dây được đâu. Ông ấy là “bộ đội” già nhưng chơi với anh của đại ca em”. Nghe vậy bà chủ vội điều ngay 3 nhân viên lên phòng…

Cuối năm 2003, em tiếp một khách khá đặc biệt, đó là người đàn ông tàn tật, đầu ngoẹo hẳn sang một bên, nói không rõ tiếng, người và chân tay co rúm lại. Vị khách này đến quán em trên một chiếc xích lô, do người bạn chở đến. Khi được bạn dìu vào phòng lễ tân, người đàn ông tàn tật nói lắp bắp: "Cho… cho anh… một em xinh xinh… nhé nhé… anh cho 500 nghìn đồng…". Mấy nhân viên thư giãn ra chào anh ta đều không đồng ý. Cuối cùng anh ấy chỉ vào em. Thú thật là lúc đầu em rất sợ nhưng rồi lại trấn tĩnh "người ta cũng là con người mà, xấu tốt đâu phải ở bề ngoài". Quả nhiên anh ấy không đòi hỏi quá đáng, kể cả cách cho tiền cũng thể hiện sự trân trọng nhân viên. Anh ấy tử tế hơn rất nhiều gã đàn ông lành lặn, bảnh trai khác".

Có lẽ, ấn tượng khủng khiếp với Tít chính là lần cô bạn thân bị một tay anh chị ở Hải Phòng cưỡng bức tại phòng thư giãn. Cô kể lại: "Em không bao giờ quên lần đấy. Hôm đó cửa hàng rất vắng khách, đến tận 23h mà mới có 3 người vào thư giãn. Em và bạn thân đang ngồi xem phim thì có 3 thanh niên bước vào nhưng chỉ có một người lớn tuổi nhất yêu cầu thư giãn. Nhìn 3 thanh niên này bọn em biết ngay là dân anh chị vì cơ thể họ vằn vện xăm trổ. Người khách thư giãn chỉ vào bạn em nói: "Em lên thư giãn cho anh. Anh đặc biệt thích những cô có vòng một hoành tráng như em". Khoảng 30 phút sau em nghe thấy tiếng bạn em kêu "cứu với, cứu với…" và cả tiếng đấm đá huỳnh huỵch… Em và bà chủ định chạy lên thì 2 thanh niên ngăn lại: "Không ai được bước lên cầu thang. Chỉ là chuyện giữa đàn ông và đàn bà. Bọn anh ở Hải Phòng, chỉ qua đây một lần. Đừng để bọn anh nổi nóng". Một lúc sau, gã giang hồ từ tầng hai bước xuống, ném 500 nghìn đồng lên bàn rồi nói: "Cave mà cứ làm giá. Tao vừa ở tù ra là vào đây. 3 năm nay mới có hơi đàn bà". Nói rồi cả 3 ra ngoài gọi taxi. Em chạy lên phòng thì thấy bạn em đang nằm khóc. Nó bảo: "Thằng khốn nạn. Tao nói ở đây chỉ thư giãn nhưng nó cứ đè ra. Tao kêu thì nó đánh. Nó không dùng bao cao su. Mong là nó không bị ết…". Em đề nghị bà chủ báo CA thì bà ấy nói: "Làm cái nghề này thì báo sao được hả em. Lạy ông tôi ở bụi này à. Làm nghề gì chả có tai nạn nghề nghiệp"(?!)

Đêm đó em suy nghĩ rất nhiều. Hôm sau em quyết định bỏ nghề tẩm quất, thư giãn. Đó là đầu năm 2005. Qua vài người bạn, em chuyển sang làm nhân viên cho một dịch vụ gái gọi ở đường Láng, từ đó đến nay… em vẫn chưa bỏ được nghề…".

Thay cho lời kết

Trong quá trình gặp gỡ một số nhân viên và chủ quán thư giãn để lấy thông tin, người viết bài này được nghe những câu chuyện kể về sự đồi bại đến bệnh hoạn của nhiều nhân viên thư giãn và khách làng chơi. Nhân viên thư giãn thì làm mọi việc có thể, cố gắng "chiều" khách để được nhiều tiền bo. Ngược lại, khách làng chơi "mất tiền mua mâm thì đâm cho thủng", giở đủ trò, từ đánh đập, sỉ nhục đến đòi làm tình tập thể…

Khi tìm đến các quán tẩm quất, thư giãn, khách làng chơi ngoài chuyện có thể bị mất cắp, bị dàn dựng đánh ghen để vòi tiền… còn phải đối mặt với nguy cơ bệnh tật. Theo y học hiện đại, dù khá hiếm, nhưng HIV vẫn có thể bị lây nhiễm khi kích dục bằng miệng. Các bệnh lây truyền qua đường tình dục hay gặp nhất do kích dục bằng miệng bao gồm giang mai, bệnh lậu, sùi mào gà, nấm, herpes và chlamydia... Một nghiên cứu mới của Đại học Johns Hopkins tại bang Maryland, Mĩ đã cho thấy rằng một loại vi-rút phổ biến ở cơ quan sinh dục, có thể truyền từ người này qua người khác khi quan hệ tình dục bằng miệng, là nguyên nhân gây ra một bệnh ung thư họng hiếm gặp ở cả nam và nữ.

Nhân viên thư giãn hầu hết đều sẵn sàng bán dâm. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc phần lớn quán tẩm quất thư giãn là tụ điểm mại dâm trá hình, thường xuyên vi phạm pháp luật. Theo kinh nghiệm đấu tranh phòng chống tội phạm tình dục, để xử loại hình kinh doanh thân xác kiểu này không dễ vì hầu hết các quán tẩm quất thư giãn đều ngấm ngầm được bảo kê và có hệ thống báo động khi CA xuất hiện. Ở một số quán thư giãn, gái mại dâm được chủ dặn dò: "Tuyệt đối không để khách nuy toàn thân. Chỉ kéo quần của họ xuống một chút thôi. Nếu thấy động thì chỉ mất 3 giây là chiếc quần của khách đã được kéo lên ngay ngắn"(?!)

Có một sự thật gái mại dâm nào cũng biết nhưng không muốn thừa nhận. Đó là tình trạng các cô gái "vào dễ ra khó" khi nhập đội ngũ nhân viên tẩm quất, thư giãn. Hầu hết các cô gái này đều ở tỉnh lẻ, có hoàn cảnh kinh tế khó khăn, đời sống tinh thần gặp nhiều trắc trở (bố mẹ bỏ nhau, bố mẹ đi tù). Khi bắt đầu làm nghề này họ đều nghĩ "chấp nhận làm vài năm để có tiền lập nghiệp" nhưng rất ít trong số họ bỏ được nghề. Về vấn đề này, nhà tâm lý Bùi Tuệ phân tích: "Làm một nghề lương thiện thì phải đổ mồ hôi, phải vất vả mà chưa chắc đã có tiền. Là gái mại dâm, gái thư giãn dù có bị coi thường thì vẫn nhàn hạ hơn, được ăn ngon mặc đẹp, kiếm được tiền mà không phải bỏ vốn… Đó là lý do một số gái mại dâm đã thoát ra được nhưng rồi lại quay về nghề cũ".

Tôi nhớ lại câu nói của Tít: "Giờ em đã 28 tuổi và bị gọi là cave già. Em cũng như nhiều gái thư giãn khác, đã làm nghề này rồi thì không biết bao giờ mới thoát ra được dù trong tâm thức vẫn mơ ước có một nghề lương thiện. Anh thấy vô lý không, mỗi tháng kiếm được vài chục triệu mà 10 năm đi làm em vẫn không có nổi 100 triệu đồng để mở quán làm đầu. Sự vô lý ấy lại có lý với lũ cave bọn em. Đã là cave, mấy đứa không lô đề, cờ bạc, ma túy và giai bao … Nếu được làm lại từ đầu, em sẽ làm một công việc lương thiện ".

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo M.Tuấn ([Tên nguồn])
Báo lỗi nội dung
X
CNT2T3T4T5T6T7
GÓP Ý GIAO DIỆN