Bố mẹ giết con: Những nỗi niềm chất chứa
Nghe qua, thấy thật phẫn nộ với tội ác tày trời này, song lắng lòng lại, nghe người mẹ này giãi bày tâm can, phần nào hiểu được nỗi đau không dễ gì san sẻ...
LTS: Phạm nhân Nguyễn Thị Anh (47 tuổi), quê quán xã Đức Lĩnh, huyện Vũ Quang (Hà Tĩnh), đang thụ án 7 năm tù tại trại giam Đồng Sơn về tội “giết người”. Nạn nhân trong vụ án không ai khác chính là đứa con trai nghịch tử học đòi vô lối, phá phách, hư hỏng còn đòi giết cả bố mẹ đẻ khiến Thị Anh và chồng phải ra tay cướp đi mạng sống của đứa con do chính mình dứt ruột đẻ ra. Nghe qua, thấy thật phẫn nộ với tội ác tày trời này, song lắng lòng lại, nghe người mẹ này giãi bày tâm can, phần nào hiểu được nỗi đau không dễ gì san sẻ, chất chứa trong lòng những người làm cha, làm mẹ khi có đứa con hư không thể giáo dục. |
Từ đứa con ngỗ nghịch…
Khi tôi viết ra những dòng chữ này, thực sự trái tim tôi đang đau nhói tựa như có ngàn mũi kim đâm vào. Quá khứ đã ở lại sau lưng, những đau thương hệ lụy những tưởng đã chấm dứt khi hai vợ chồng tôi nhẫn tâm loại bỏ khỏi đời sống đứa con út ngỗ ngược do chính mình dứt ruột đẻ ra, sau tất thảy những gì mà nó gây ra. Nhưng thực sự tôi đã nhầm, những ngày tháng qua đối với tôi (và tôi tin là chồng tôi cũng vậy), đã có những ngày giông bão, đêm không bình yên vì hối hận lỡ lầm, vì hành động xốc nổi, mù quáng. Có ai ở trong hoàn cảnh như vợ chồng tôi mới thấu hiểu được, nhưng thực sự nhẫn tâm đến độ cướp đi mạng sống của đứa con mình dứt ruột đẻ ra, nuôi nấng 20 năm trời là một việc làm vô nhân đạo. Dù biết là vậy, nhưng ở vào hoàn cảnh của vộ chồng tôi lúc ấy, thực sự đó là giải pháp cuối cùng, dù rất đau lòng.
Tôi tên là Nguyễn Thị Anh (48 tuổi), còn chồng tôi là Trương Quang Kiều (51 tuổi), chúng tôi đều làm nông, với 2 sào ruộng và 3 sào vườn ở xã Đức Lĩnh. Hai vợ chồng tôi sinh được 3 cậu quý tử, ông cha bảo, “tam nam bất phú”, điều này có lẽ đúng với hoàn cảnh gia đình tôi. Gắng gượng mãi, hai đứa đầu cũng học xong lớp 12 và đi làm, rồi dựng vợ gả chồng, mọi cố gắng chỉ dồn cho đứa con trai út Trương Đài Bắc. Những tưởng, bớt đi gánh lo sẽ nhẹ đôi vai tần tảo. Nhưng không ngờ, mọi bi kịch đời người cũng bắt đầu giáng xuống kể từ khi cả nhà tập trung lo cho nó ăn học. Tốt nghiệp lớp 12, trong lúc định hướng cho con đi bộ đội ít năm để rèn luyện thì hay tin con nhận được giấy báo đậu vào khoa Giáo dục thể chất trường Đại học Hà Tĩnh. Vậy là mọi người hùa vào, khuyên nó đi học đại học để sau này có cái nghiệp nuôi thân.
Học kỳ đầu của năm thứ nhất, Bắc rất siêng năng, chăm chỉ. Cứ mỗi tháng, tôi lại gửi gạo cho nó, kèm theo 650.000 đồng. Nó biết chi tiêu tằn tiện, nên tháng nào cũng dư dả, có hôm còn mua quà về cho bố mẹ. Sau Tết, Bắc xin ra ở cùng với một anh lớp trên, chứ không ở chung kí túc xá nữa, và đó cũng là khởi thủy cho những vết trượt lầm lỡ của cậu sinh viên sống xa nhà. Ra ngoài được vài tháng Bắc biết đến lô đề, cờ bạc rồi ngập đầu vào nợ nần, cầm cố. Đến trước ngày thi hết học kỳ, tôi đã phải đích thân xuống thành phố Hà Tĩnh, mang 3 triệu đồng đóng tiền nợ tại quán cơm bà Mai cạnh trường, và trả nợ ở một số quán xá gần 5 triệu nữa, Bắc mới được vào thi học phần.
Từ đó, Bắc sa vào ăn chơi, bỏ ngang học và bị đình chỉ học 1 năm. Trong thời gian ấy, nó vẫn dối cha mẹ, anh chị, thường xuyên xin tiền, có hôm về nhà lừa học bằng lái xe, xin 200 ngàn đồng, rồi gọi điện lừa anh chị mua tài liệu ôn thi, xin 800 ngàn. Đến cả việc, nhiều hôm Bắc đi xe đò từ thành phố về nhà, không có lấy một xu trả tiền cho nhà xe, phải gọi bố mẹ mang tiền ra bến. Không dừng lại ở đó, về xin tiền không có, nó đã lớn tiếng chửi rủa, thậm chí dọa nạt bố mẹ để được thỏa nguyện. Hơn một lần, nó đã vác dao dí tận cổ bố, rồi nhảy sang bóp cổ tôi dọa sẽ giết nếu không cho nó tiền để đi chơi. Những ngày tháng đó đối với vợ chồng tôi chẳng khác gì địa ngục, vừa bất lực, vừa uất hận nghẹn ngào. Nhiều bữa hai vợ chồng ôm nhau khóc tức tưởi, chẳng có ngôn từ nào diễn tả được nỗi đau ấy.
Đến lúc không chịu nổi thói ngỗ ngược của thằng con út, vợ chồng tôi đã thông báo với 2 bên nội ngoại, và mọi người tổ chức cuộc họp gia đình để chung tay giáo dục đứa con ngỗ ngược, đứa cháu bất trị. Bản cam kết cùng chung sức đồng lòng được viết ra, Bắc cũng tự nhận lỗi trước họ hàng và hứa sẽ tu tâm tỉnh trí. Ý nguyện của mọi người là tạo điều kiện cho nó học tiếp. Song, như con ngựa bất kham, rời khỏi nhà là nó lại sa vào tệ nạn. Mới xách ba lô đi được 2 ngày, đã thấy nó lò dò trở về xin tiền. Đến lúc vợ chồng tôi kiên quyết nói không, nó vác nồi cơm điện, quạt máy vứt xuống ao, rồi vác dao đòi chém bố mẹ khiến hai vợ chồng tôi phải chạy sang lánh nạn nhà hàng xóm. Đến khi về nhà, không thấy nó đâu, chiếc xe máy cũng chẳng còn. Về sau mới biết nó mang xuống thành phố cầm cố hiệu cầm đồ lấy 2 triệu đồng. Vợ chồng tôi lại phải lập bập mang tiền xuống chuộc lại. Chịu không thấu, chúng tôi đã gọi thằng anh đầu đang làm việc ở Đồng Nai đưa nó vào làm công nhân. Song cũng chỉ được nửa tháng, thằng anh đã mang em về trả, bởi đi làm việc mà suốt ngày nó cứ vờ đi vệ sinh rồi vào ngồi lỳ trong nhà vệ sinh hút thuốc.
Bản án lương tâm…
Cho đến một đêm vắng mùa đông ngày 21/12/2010, bi kịch gia đình đã giáng xuống ngôi nhà của gia đình tôi, khi sức chịu đựng của vợ chồng tôi đã vượt quá giới hạn. Tối đó, Bắc đi uống rượu về, trước khi đi ngủ, nó nói với bố mẹ là sẽ đi làm ăn xa, đề nghị chuẩn bị cho một khoản tiền lớn. Một ngày vô cùng mỏi mệt trên ruộng sâu, nên chồng tôi không muốn đôi co, ậm ừ cho qua chuyện và hứa ngày hôm sau sẽ cho tiền nên nó lăn ra ngủ. Tôi biết vì quá mệt mỏi với những yêu sách của con nên chồng hứa bừa vậy chứ thực ra, trong nhà hiện không còn một xu dính túi. Đoạn, chồng tôi đi ra sân lấy một chiếc gậy, rồi lại chỗ con trai mình rồi đánh mạnh vào mặt nó một nhát trời giáng. Khi nghe tiếng la lớn của con trai: “Bay định giết tau à”! thì từ buồng trong, tôi bật dậy, chạy ra thấy chồng tôi đang chồm hỗm lên người con, dùng hai tay bóp mạnh vào cổ. Trong lúc bấn loạn, tôi còn chưa biết làm gì thì ông ấy bảo tôi giữ hai chân kẻo “Nó mà vùng dậy được thì nó sẽ đánh chết cả nhà” nên đã lập bập làm theo chồng như một cái máy. Đến khi thấy con nằm bất động, biết chắc nó đã chết, hai vợ chồng mới bàn nhau phi tang cái xác bằng cách bỏ vào bao tải rồi vứt xuống sông Ngàn Sâu. Tội ác của vợ chồng tôi những tưởng sẽ được vùi sâu chôn chặt, nào ngờ 1 tuần sau, cái xác nổi trên mặt nước. Cơ quan Công an vào cuộc và điều tra làm rõ tấn bi kịch nhói lòng của gia đình tôi.
Quá nửa đời người sống trên cõi đời này, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ ra tay cướp đi mạng sống của đứa con mình dứt ruột đẻ ra, nhân vô thập toàn, sẽ có những việc mình làm không phải đạo. Nhưng tất nhiên đó không phải là việc giết con đẻ của mình. Vậy mà, tôi đã cùng chồng nhẫn tâm làm cái việc trời không dung, đất không tha ấy. Trong khoảnh khắc rồ dại ra tay với nghịch tử, cũng như cho đến bây giờ, khi đã khoác lên mình bộ quần áo sọc dọc, tôi luôn phải chịu sự giằng xé tâm can giữa một bên là chồng, một bên là con. Bản thân tôi đã quá nhiều lần phải chứng kiến. Và cũng đã không ít lần là nạn nhân của thói ngỗ ngược từ đứa con bất hiếu nên đã mụ mị làm theo lời chồng vô điều kiện, dù đó là hành động phi nhân tính. Bi kịch lẽ ra sẽ không ập đến nếu như vợ chồng tôi biết cách giáo dục con cái ngay từ đầu. Nhưng, cả hai vợ chồng đều là những người nông dân quanh năm chân lấm tay bùn, trình độ hiểu biết pháp luật còn rất hạn chế.
Từ ngày bị bắt giam, vợ chồng tôi mới chỉ gặp nhau đôi ba lần. Lần mới nhất là dịp tòa xử án vào tháng 5/2011, nhìn ông ấy gầy gò xanh xao, tôi thương ông lắm. Biết chắc, cũng như bản thân mình, sau khi gây ra tội ác với con, ông ấy hẳn đã dày vò, ân hận lắm. Chồng tôi phải thụ án 10 năm tù, nhưng thời gian không nghĩa lý gì, bởi tòa án lương tâm mới là bản án cay nghiệt nhất đối với mỗi đời người. 2 năm trong trại giam là quãng thời gian vô tận đối với tôi, song hễ cứ đêm về, nhắm mắt lại là hình ảnh đứa con bé bỏng hiện ra, cả cái đêm tội lỗi ấy nữa, cứ ám ảnh tôi cả trong bữa ăn, giấc ngủ. Giờ đây, tôi đang gắng sống thật tốt, cải tạo thật tiến bộ để được sớm trở về. Dù biết rằng, ngày về hẳn ít người chào đón một người mẹ mang bản án giết con, nhưng tôi vẫn mong ngày được đặt chân lại mái nhà xưa, để tạ lỗi với tất cả. Ngôi nhà ấy, vì lỗi lầm của vợ chồng tôi mà suốt 2 năm nay, cửa khóa trái im ỉm, chẳng ai dọn dẹp, hương khói, phụng thờ.
Phạm nhân Nguyễn Thị Anh (Trại giam Đồng Sơn)