Ám ảnh quá khứ của người đàn ông sát hại con
Mỗi lần vợ đưa con về quê ngoại lánh cơn giận dữ của chồng, Ngô Văn Phú, (SN 1990 ở Đông Triều, Quảng Ninh), lại tìm đến với vẻ mặt hối lỗi cùng những lời hứa khiến người vợ không cầm lòng được đành quay về.
Thế nhưng trận đòn cuối cùng như giọt nước tràn ly khiến người vợ không thể bỏ qua. Trước sự cương quyết đòi ly hôn của vợ, Phú muốn gây sức ép với vợ nên tuyên bố giết các con rồi tự vẫn, hành động điên rồ ấy đã cướp đi mạng sống của cô con gái 5 tuổi.
Giận vợ, bắt con uống thuốc độc
Một chút e dè thoáng qua, Phú ngồi vào bàn rồi khẽ đề đạt: "Chuyện của tôi buồn lắm, tôi không muốn nhắc tới vì chỉ nghĩ đến thôi là mất ngủ hằng tuần. Bây giờ tôi chỉ mong sao sớm được giảm án để mau chóng trở về bù đắp cho mẹ già, con dại". Hỏi Phú sao không nhắc tới vợ, anh ta ngắc ngứ: "Vợ tôi đi Malaysia từ mấy năm trước rồi, chắc không về nước nữa".
Phú sinh ra trong một gia đình làm ruộng ở Đông Triều, Quảng Ninh. Bố mất trong một lần đi làm thuê cho một mỏ than tư nhân, bỏ lại mẹ Phú khi đó còn rất trẻ với hai đứa con trai. Chồng mất, mẹ Phú ở vậy nuôi con và đã phải bươn chải rất nhiều mới đủ khả năng nuôi anh em Phú lớn lên.
Phú bảo, ngày đó cũng biết thương mẹ, cũng từng ước mơ cố học hết phổ thông lấy tấm bằng tốt nghiệp để đi học nghề lái máy xúc nhưng cuối cùng không đạt. "Tôi từng mơ ước sau này làm anh lái máy xúc, thu nhập cao lại có việc quanh năm, nhưng vì sức học có hạn nên chỉ học hết cấp 2 là nghỉ. Theo học bổ túc cũng chỉ cố đến lớp 11 là bỏ vì chán", Phú tâm sự.
Hỏi Phú sao lấy vợ sớm thế, anh ta cười nhẹ: "Chúng tôi quen nhau khi cả hai cùng đi làm thuê ở mỏ, đi chơi với nhau khoảng 1 tháng thì cưới".
Phạm nhân Ngô Văn Phú.
Một năm sau ngày cưới, chị Nguyễn Thị Bích, vợ Phú sinh con gái đầu lòng. Ba năm sau hai đứa con trai liên tiếp chào đời. Mới 25 tuổi, Phú đã là ông bố ba con. Vợ kém 3 tuổi, từ ngày lấy chồng chỉ biết chăm con và sinh nở.
Mọi thu nhập trông cả vào chồng và sự hỗ trợ của đôi bên gia đình nhưng cũng không nhiều vì đều hoàn cảnh nghèo khó nên cuộc sống gia đình của Phú luôn lâm cảnh thiếu trước, hụt sau.
Chuyện vợ chồng cũng thường xảy ra va chạm. Những lúc nóng giận, Phú lại đánh chửi vợ và để lánh nạn, chị Bích lại ôm con trốn về bên ngoại, cách nhà chồng gần 100 cây số. Vài ngày sau, khi cơn nóng giận đã nguôi ngoai, Phú lại sang nhà ngoại hứa hẹn và xin đón vợ con về. Chuyện đánh vợ rồi xin lỗi cứ thi thoảng xảy ra và lặp lại cho đến một ngày chị Bích không thể nhẫn nhịn.
Theo bản án, ngày 23-9-2016, vì muốn níu kéo tình cảm với vợ khi đó đang bên nhà ngoại ở Sơn Đồng, Bắc Giang, Phú gọi điện cho vợ đe dọa nếu không về nhà, anh ta sẽ giết các con rồi tự vẫn. Vì rất nhiều lần tha thứ cho chồng nên khi nghe Phú nói thế, chị Bích nghĩ rằng chồng dọa nên nhất quyết không về.
Tức giận, Phú đã mua 2 chai thuốc diệt cỏ và 1kg đường trắng đem về hòa vào nước rồi rót ra cốc với mục đích cho các con uống. Cô con gái 5 tuổi được Phú đưa cho uống đầu tiên.
Mục đích của Phú là sau khi cho con uống xong, anh ta sẽ cùng hai đứa con bé uống để cả mấy bố con cùng chết. Tuy nhiên, cô con gái uống xong là nôn ói rồi quằn quại đau đớn. Nhìn cảnh đó, Phú sợ, không dám uống nữa. Đúng vào thời điểm đó thì mẹ Phú đi vào, phát hiện ra sự việc liền hô hoán người dân ứng cứu.
Con gái Phú nhanh chóng được đưa đi bệnh viện Đa khoa thị xã Đông Triều (Quảng Ninh) cấp cứu, sau đó chuyển đến cấp cứu tại bệnh viện Việt Nam - Thụy Điển (Uông Bí, Quảng Ninh) rồi chuyển lên Bệnh viện Bạch Mai (Hà Nội). Tuy nhiên, do bị ngấm độc nặng nên sau 2 ngày nằm điều trị tại Bệnh viện Bạch Mai, bé gái đáng thương đã không qua khỏi.
Cái tin bé gái 5 tuổi chết vào lúc rạng sáng 25-9 vì bị bố ép uống thuốc diệt cỏ khiến người dân vùng mỏ vô cùng bức xúc. Phú bị Công an thị xã Đông Triều bắt giữ ngay khi có ý định tự sát.
Giờ lao động của các phạm nhân án dài, án cao và có nhiều tiền án tại xưởng may Trại giam Quảng Ninh.
Nước mắt hối hận của kẻ tội đồ
Đã gần 3 năm trôi qua kể từ ngày gây nên trọng tội với đứa con gái đáng thương, bây giờ đang thụ án chung thân ở Trại giam Quảng Ninh, Phú vẫn chưa quên được cảnh bị còng tay dẫn đi trước sự chửi bới của xóm làng. Rồi những ngày sống trong trại tạm giam, chịu sự khinh bỉ, căm ghét của những can phạm cùng buồng.
Đều là những người chưa thành án, tâm lý ai cũng căng thẳng vì không biết tội lỗi của mình sẽ phải chịu mức án nào, tưởng như không ai còn để tâm nghĩ đến chuyện của người khác. Ấy vậy mà khi phong thanh biết chuyện của Phú, họ đã tỏ thái độ mà chỉ nhìn thôi, Phú đã sởn gai ốc.
"Tôi thậm chí còn xin được nhốt riêng phòng vì sợ. Có người còn bảo thẳng tôi, sao mày không tự tử chết luôn đi còn sống làm gì", ấy vậy mà tôi đã không dám làm. Tôi thậm chí còn không dám ngủ vì sợ", Phú nhớ lại.
Kể về lý do vợ bỏ sang nhà ngoại, Phú thành thật: "mấy hôm trước khi xảy ra sự việc, tôi có mang về nhà một chiếc xe máy. Thấy lốp xe bị non hơi, tôi bảo con gái sang nhà hàng xóm mượn bơm nhưng không ai có nên sai vợ đi mượn nhưng cô ấy lấy lý do bận ru con ngủ nên chưa đi ngay được.
Nghĩ rằng cô ấy cố tình làm như vậy vì hôm trước có cằn nhằn chuyện không có tiền còn mượn xe về phải mất tiền đi sửa nên tôi đã dùng điếu cày đánh vợ. Tôi phang mấy cái cũng đau nên hôm sau cô ấy bế con nhỏ và dẫn con gái lớn đi xe khách về nhà ngoại. Cậu con trai sinh năm 2013 thì nhờ mẹ tôi chăm hộ. Tôi biết mình sai nên hai hôm sau sang nhà ngoại xin lỗi".
Theo lời Phú thì cũng như những lần trước, anh ta tìm vợ năn nỉ xin lỗi và hứa không đánh vợ nữa. Vì chị Bích không về nên vài hôm sau, Phú lại sang nhà ngoại. Lần này anh ta đèo cậu con trai thứ hai lên thuyết phục vợ một lần nữa nhưng vẫn không thành công. Lấy lý do đưa con về đi học, Phú đón cả 3 con về Quảng Ninh và được vợ đưa cho 800 nghìn đồng để lo cho các con.
Vài ngày sau, Phú điện cho vợ xin 1 triệu đồng để sửa xe, nhưng vì không có nên chị Bích từ chối. Xin tiền không được, Phú quay sang mắng nhiếc vợ. Trong lúc bực tức, chị Bích có đề cập đến chuyện ly hôn thì nhận được tin nhắn đe dọa của chồng với nội dung: "Ngày này năm sau là ngày giỗ của bố con tao". Nghĩ chồng chỉ dọa nên hôm sau chị Bích mới đón xe về thì con gái đã vào viện cấp cứu.
Nhắc lại tội lỗi của mình, Phú thừa nhận bản thân là kẻ hèn nhát bởi việc làm gây ra đáng phải trả giá bằng mạng sống nhưng lại sợ không dám chết. Thế nên việc từ ngày bị bắt tới nay mới duy nhất 1 lần được người thân tới thăm, Phú không dám phàn nàn, đòi hỏi.
"Ngày tôi còn ở trại tạm giam, mẹ có lên thăm 1 lần, đem theo hai đứa nhỏ nhưng từ ngày tôi về đây cải tạo là cuối năm 2017, tôi chưa gặp người thân lần nào", Phú kể.
Lần duy nhất gặp người thân ấy, Phú được gặp mẹ và hai đứa con trai. Chúng đang tuổi mẫu giáo nên lạ lẫm nhìn bố trong bộ quần áo trại giam. Sau một hồi ngơ ngác, cả hai sà vào lòng bố, bi bô những câu ngộ nghĩnh càng như khoét sâu nỗi ân hận, đau đớn trong lòng người cha tội lỗi. Câu nói "không biết chị đi chơi đâu mà lâu về thế" khiến Phú lòng dạ đau thắt còn bà nội quay đi quyệt nước mắt.
"Tôi chỉ biết gọi điện về cho mẹ thôi chứ bọn trẻ bên nhà ngoại, muốn nói chuyện với chúng nhưng bên ngoại không cho gặp. Còn đưa vào đây thì chỉ có mẹ tôi mà mấy năm nay bà đau yếu, không thể sang nhà thông gia đón bọn trẻ nên đành chịu", Phú kể.
Thông tin mà anh ta nắm được là sau lần giỗ đầu con gái, vợ Phú đi xuất khẩu lao động tại Malaysia. Hai đứa con, bên nhà ngoại lấy lý do bà nội đau ốm, không có người chăm nên đón về bên đó chăm sóc. Kể từ đó, bà nội có nhớ nhung sang thăm cháu thì sang chứ bên nhà ngoại không ai đưa sang.
Nhắc đến hai con, gương mặt Phú bệch ra, đôi mắt cụp xuống. Phú bảo từ ngày gây ra tội lỗi, anh ta không đêm nào được ngủ trọn giấc. Mỗi khi mệt quá thiếp đi, Phú lại thấy hiện lên trong đầu hình ảnh cô con gái bé nhỏ, ngoan ngoãn dễ bảo. Những ký ức về con cứ như những thước phim thi thoảng lại hiện về trong đầu Phú, giày vò người cha tội lỗi. Phú bảo không phải khi vào trại giam mới thấm thía tội lỗi của mình mà ngay khi nhìn thấy con nôn ói, anh ta đã day dứt, ân hận.
"Khi mẹ tôi sang nhà, thấy con gái tôi quằn quại dưới nền nhà vội vàng hô hoán. Tôi bỏ đi không phải vì sợ mà là mò ra sông. Tôi định nhảy sông tự tử nhưng vì lúc đó có nhiều người nên không thực hiện được", Phú kể. Anh ta bảo thời gian chờ xét xử mới là những ngày tháng kinh hoàng còn khi về trại cải tạo thì tư tưởng cũng bớt nặng nề đi nhiều.
"Tôi rất muốn nói lời xin lỗi với gia đình. Từ ngày tôi gây ra tội lớn với con gái mình, vợ tôi không nhìn mặt tôi. Mẹ tôi do điều kiện sức khỏe nên cũng không thể thường xuyên vào thăm tôi được. Còn con tôi thì đang sống bên nhà ngoại, cách nhà tôi hơn trăm cây số nên muốn đón cháu vào thăm tôi, mẹ tôi phải đi lại rất vất vả", Phú kể.
"Mỗi khi đánh vợ xong, tôi biết việc làm của mình là sai nên chủ động tìm cô ấy để nói lời xin lỗi. Giờ đây tôi không còn cơ hội để nói lời xin lỗi nữa rồi. Chỉ mong cô ấy nuôi dạy hai con cho tốt và nếu gặp được người yêu thương thực sự thì cũng nên đi bước nữa. Tôi sẵn sàng giải thoát cho cô ấy", Phú ngắc ngứ và không còn giấu đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Bữa nhậu hôm đó cùng những câu đùa trong lúc say xỉn của đám bạn đã vô tình đẩy gia đình Hồ Hải Tiến (SN 1976, trú...