Tôi đã phá hủy làn da của mình thế nào?
Chỉ vì dại dột nghe theo nhiều "thầy trên mạng" mà tôi chuốc lấy làn da vô cùng xấu xí.
Ngày từ thời phổ thông, tôi đã luôn tự hào vì mình sở hữu một làn da tuy không trắng nõn nà nhưng nâu bánh mật và rất khỏe mạnh.
Mẹ cũng thường bảo tôi rằng:“Con gái da bánh mật cũng có cái duyên ngầm của nó, da đẹp không phải là làn da trắng mà là làn da thật khỏe”. Mẹ khuyên tôi nên hạn chế hóa mỹ phẩm, dùng các sản phẩm thiên nhiên như đắp dưa chuột, lòng trắng trứng để da được mịn màng.
Lớn lên một chút, khi bước chân vào đại học, một cô gái từ tỉnh như tôi phải choáng ngợp trước nhan sắc yêu kiều của nhiều thiếu nữ thành thị. Cô nào cô nấy ăn mặc sành điệu, da trắng như bông bưởi làm nổi bật lên đôi môi đỏ thắm và đôi mắt được tô kẻ cầu kỳ.
Tuy nhiên những hình ảnh ấy thực ra vẫn chưa thực sự ảnh hưởng quá nhiều mà thay vì đó những lời tiếc rẻ hộ của bạn cùng lớp đại học như “Bạn mà da trắng tý nữa thì xinh phải biết” hay “Nâu nâu da trâu nhìn lâu chả thấy đẹp!” lại chính là những mũi dùi tác động thực sự tới tâm lý của tôi.
Lời mẹ dặn ngày nào tôi không còn đoái hoài tới, thay vì đó, chỉ tâm niệm một điều “Làm sao để tẩy da trắng càng nhanh càng tốt”.
Sau vài ngày lùng sục trên mạng, tôi gần như chết ngập chết lụt trong một biển những phương pháp cải tạo màu da. Theo hướng dẫn trên một diễn đàn phụ nữ, tôi liều mua thuốc và kem theo “đơn” của một thành viên chia sẻ. Nguyên liệu khá lích kích nhưng rẻ, tính ra chỉ vài chục nghìn.
Mua được đủ nguyên liệu rồi, tôi pha pha trộn trộn một hồi được một hỗn hợp màu vàng nhạt quánh mịn, bề mặt hơi ướt như bị tách nước, mùi thơm của kem sâm Thái Lan tỏa lên ngào ngạt.
Kem trộn có màu vàng, chất kem ướt, đôi khi có hiện tượng tách nước
Thế là mỗi ngày, cứ sáng, trưa, chiều, tôi chăm chỉ thoa lên mặt thứ kem đặc sệt ấy. Khoảng hai tháng, một cô bạn lâu lâu không gặp tới nhà chơi, khi nhìn thấy tôi, cô ta reo ầm lên:” Đánh phấn kiểu gì hay vậy, cái mặt trắng ởn, cổ thì đen xì”. Quả nhiên loại kem này có tác dụng thật tuyệt.
Tôi bắt đầu chế nhiều hơn, vài hũ to một lần. Thậm chí tôi còn bán bớt cho mấy cô bạn cùng lớp loại kem tự làm trắng da tại nhà. Mấy cô ấy, người trắng chậm, người trắng nhanh nhưng nhìn chung là ai cũng trắng cả. Đáng nói có nàng, mặt mụn da cóc, chữa da liễu mấy nơi chẳng khỏi, đụng tới kem của tôi tức thì mịn liền, bao nhiêu cái nhọt lặn mất tăm mất tích.
Danh tiếng kem trắng da cấp tốc của tôi lan xa khắp trường và cả mấy khu trọ xung quanh. Tuy bán chỉ đắt hơn gấp đôi tiền bỏ ra mua nguyên liệu nhưng tôi cũng kiếm được một khoản kha khá.
Thế rồi, tới một hôm, khi soi vào gương, tôi hơi hoảng khi thấy làn da của mình mỏng đi rất nhiều, tới mức nhìn thấy cả mao mạch. Thế là tôi dừng bôi kem.
Sau ngày đầu tiên trôi qua khá bình yên, tới ngày thứ 2, da tôi bắt đầu xuất hiện chi chít mụn mẹ, mụn con. Càng ngày chúng càng nổi lên nhiều, nặn mãi không xuể. Tôi lại đành xoa kem, mụn lại lặn xuống. Thế nhưng cứ dừng bôi, mụn lại mọc, lần sau nhiều hơn lần trước, mụn lan từ mặt xuống cổ, da tay thì mẩn đỏ và ngứa ngáy. Tôi rùng mình, nghĩ tới việc phải dừng sử dụng kem từ đây.
Thay vì tới bệnh viện da liễu, tôi lại mò tới một thẩm mỹ viện khá có tiếng trong giới sinh viên. Sau khi trình bày, chị nhân viên ở đó nói rằng tôi trộn kem không đúng thành phần nên da bị viêm. Do đó, tôi sẽ phải chích mụn và lột cho hết lớp da hư hỏng cũ, cộng với điều trị bằng kem “bí truyền” của thẩm mỹ viện với giá khoảng 10 triệu. Nhờ số tiền bán kem, tôi có đủ tiền để làm liệu trình điều trị da mụn.
Nhân viên thẩm mỹ thoa lên mặt và người của tôi một thứ thuốc có mùi hắc hắc. Phần mặt được chích mụn và người thì đước quấn kỹ bằng vài lớp nilon dày. Trong khi mặt tôi bị nhân viên thẩm mỹ chọc đau điếng thì người rát bỏng và bong thành từng mảng, lột thì ra được những lớp da mỏng như tờ giấy pơ luya. Chưa hết, về nhà, theo hướng dẫn của nhân viên phòng khám thẩm mỹ, tôi thoa kem của họ toàn thân để “tái tạo” làn da mới.
Da bong tróc từng mảng vì kem lột
Thoạt nhiên, khi mới thoa, làn da cũng dịu đi đôi chút nhưng cũng như lần trước, cứ dừng bôi là mụn lại mọc. Kinh hoàng hơn, da mặt tôi đầy những sẹo mụn, mụn ẩn, mụn nước, mụn viêm và cả những vệt nám và tàn nhang.
Không còn tin ở thẩm mỹ viện, tôi cầu cứu tới internet . Một chủ đề về da đẹp khuyên những người mặt nám, mụn nên dùng một thứ rượu thuốc ngâm rễ cây có giả khoảng 200.000/chai. Và tôi cũng mua để thử. Da dẻ tới nước này rồi thì ai mách gì tôi cũng làm theo.
Một liệu trình dùng rượu thuốc rễ cây kéo dài khoảng vài tháng và được quảng cáo là sẽ khiến da bị bong tróc hết lớp da thô xấu. Mụn và nám cũng theo đó mà bị tống khứ. Bôi lên mặt thứ rượu thuốc có mùi khó chịu, tôi cảm thấy mặt và cổ nóng phừng phừng như bị hơ lửa. Mặt tôi đỏ gay như bị sốt. Sau gần một tháng tích cực xoa rượu thì thấy có hiện tượng bắt đầu tróc vảy nhẹ, lớp da mới có vẻ trắng hồng hơn dù vẫn có cảm giác da bị bào mỏng.
Hài lòng với lớp da mới, tôi tạm dừng việc xoa rượu vì nghĩ bao nhiêu chân mụn, chân nám đã “đội nón ra đi rồi” . Tuy nhiên ác mộng vẫn không dừng lại ở đó.
Rượu ngâm rễ cây trị mụn
Sau vài tháng da dẻ đẹp trở lại thì tôi tá hỏa khi thấy vùng mặt, cổ và ngực nhăn nhúm như quả táo tầu. Làn da không còn độ đàn hồi, trở nên mềm nhũn và rất rát mỗi khi đụng vào.
Thảm quá, bao nhiêu mánh lới cải thiện da trên mang tôi đều thử cả mà sao lại tới nông nỗi này. Bao nhiêu điểm xấu thì bấy nhiêu điểm da tôi lãnh đủ, mụn có, nhăn có, ngứa, mẩn, nám, nứt nẻ đủ cả… Tôi ân hận khi phương án mà đáng lẽ ra là phải tìm tới đầu tiên khi da mặt có dấu hiệu bất thường đó là tới bệnh viện da liễu thì lại là chọn lựa cuối cùng.
Bác sĩ nhìn tôi ngán ngẩm và ông nói rằng làn da của tôi rất khó có thể trở lại được 100% vì đã bị tổn thương nghiêm trọng bởi những hóa chất lột cực mạnh. Sự trắng giả tạo đã đánh lừa, khiến tôi hồ hởi đổi làn da nâu căng bóng khỏe mạnh để lấy một làn da ốm yếu, bệnh tật.
Kinh khủng hơn, tôi bị viêm da do ghẻ demodex gây ra. Loại ghẻ này thông thường sống ký sinh trên da người và gần như không có hại gì. Tuy nhiên khi da bị tổn thương do kem trộn, kem lột thì nó mới tấn công, khiến da nổi mụn li ti và đỏ và ngứa ngáy. Tôi gần như tuyệt vọng vô cùng khi bác sĩ nói rằng chứng bệnh da liễu do loại ghẻ gây ra này hiện không có phương pháp trị dứt điểm hoàn toàn, tôi có thể sẽ phải sống với những triệu chứng khó chịu này cả đời.
Và điều tệ hại nhất là những nạn nhân của thứ kem tôi trộn bán đại trà cũng đang hối hả đi tìm tôi khắp nơi để bắt đền.
Hiện tại, tôi thu mình trong bóng tối, không dám ra đường gặp bất cứ ai với gương mặt sần sùi như tổ đỉa. Trong nỗi ân hận day dứt, tôi chợt nhớ lại lời khuyên của mẹ ngày nào:“Con gái da bánh mật cũng có cái duyên ngầm của nó, da đẹp không phải là làn da trắng mà là làn da thật khỏe”.
Tôi gần như mất hết hy vọng vì đã dại dột thử nhiều biện pháp làm đẹp 'truyền miệng"