Nước mắt người mẹ trong bài văn bé trai lớp 5 tả mẹ hóa ra bố
Không phải bỏ con như trong bài văn con viết, mẹ của cậu bé có bài văn tả bố khiến hàng nghìn người nghẹn ngào thực ra vẫn luôn tranh thủ mọi lúc, mọi nơi gặp và yêu thương con khi có thể.
Ly hôn sau 3 năm hẹn hò, 9 năm kết hôn
Chị Hiền bên các con lúc chưa ly hôn.
Mấy ngày qua, bài văn của bé Phạm Gia Huy, học sinh lớp 5, trường tiểu học Lê Quý Đôn, Nam Từ Liêm, Hà Nội gửi tặng bố Phạm Gia Trí vào ngày sinh nhật đã lay động dân mạng.
Tuy nhiên, ngay sau khi bài văn của Gia Huy được hàng nghìn độc giả biết đến, người mẹ được cho là "nhẫn tâm", "bỏ con đi" đó thực ra vẫn luôn ở bên hai anh em. Thế nhưng phía sau đó là một câu chuyện thấm đẫm sự bất công và bức xúc của người mẹ vì không được ở bên con sau khi ly hôn với chồng. Người mẹ đó tên là Hoàng Thu Hiền (sinh năm 1979, ở Hà Nội).
Theo chia sẻ của chị Hiền, chị không bao giờ bỏ con như mọi người đang hiểu lầm.
Chị Hiền kể, anh chị yêu nhau được 3 năm rồi quyết định tổ chức đám cưới vào năm 2005. Khi đó cả 2 đều làm trong ngành giáo dục và anh là mẫu người đàn ông lý tưởng trong mắt chị. Tuy nhiên, khoảng thời gian chị mang thai và sinh bé Gia Huy, 2 người thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Sau 9 năm, năm 2014 anh chị quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân này.
Để được ly hôn, chị phải chấp nhận viết đơn trao quyền cho bố nuôi 2 con chứ không có chuyện chị bỏ con.
Đến bây giờ chị vẫn cố gắng gặp con mỗi khi có cơ hội.
"Trái tim tôi như vụn ra khi đọc bài văn của con nhưng tôi tin lớn lên con sẽ hiểu"
Sau khi đọc bài văn của con viết về bố được chia sẻ trên mạng, chị Hiền vô cùng đau đớn vì con quá non nớt chưa hiểu hết mọi chuyện. Chị nói như đang khóc rằng: "Gần 3 năm con xa mẹ, con có biết rằng cuộc đời còn nhiều bất công và ngang trái không Gia Huy... Lớn lên rồi con sẽ hiểu, hiểu cho lòng mẹ đẻ con ra nuôi con khôn lớn để một ngày mẹ không được bên con, không được đón con".
Thực tế, mỗi tháng chị vẫn tranh thủ tuần 1 lần đến nhà chồng thăm 2 con và mỗi lần chỉ được vỏn vẹn 1 tiếng. "Tôi không thể đến nhiều vì các con còn phải học. Các cháu chỉ rảnh vào chủ nhật thì hay được bố đưa đi chơi", chị Hiền cho biết.
Chị Hiền cho biết, chị vẫn tranh thủ gặp Gia Huy vào buổi trưa, khi thì mua con món đồ, lúc thì đưa con đi chơi, ra quán cà phê ngồi nói chuyện. Còn với bé Gia Linh, do con không được ra khỏi trường nên chị đành chịu.
Chị Hiền tâm sự trong nước mắt: "Tôi luôn tự nhủ cố gắng vượt qua những ngày tháng không có mẹ bên cạnh con trai nhé. 50% dòng máu trong người con chảy là của mẹ nên dù ai ngăn cản, nhồi nhét vào đầu con những điều không tốt thì mẹ Hiền vẫn luôn bên con bất cứ lúc nào con cần. Mẹ không bao giờ bỏ con, nhớ nhé con trai của mẹ".
Chị Hiền hạnh phúc mỗi khi được gặp con.
Còn với bé Gia Linh, con là con gái nên thể hiện tình cảm nhiều hơn. Bé luôn bảo "Mẹ ở thêm với con"; "Con yêu mẹ"... mỗi khi mẹ con được gặp nhau.
Khi hỏi về dự định của mình, chị Hiền cho biết sẽ gửi đơn ra tòa xin quyền nuôi con. "Nếu không được nuôi cả 2, tôi sẽ nuôi Gia Linh. Con con nhỏ và là con gái, cần được sự chăm sóc của mẹ", chị Hiền tâm sự.
Nội dung bài văn đầy xúc động của bé Gia Huy viết tặng bố như sau: Em là học sinh lớp 5, rất khỏe mạnh và hiểu biết rất nhiều điều. Ngoài việc em nỗ lực học tập, còn nhờ công chăm sóc rất chu đáo của, sự dạy dỗ của mẹ em. Năm nay mẹ em đã bốn mươi mốt tuổi. Nhan sắc của mẹ không đẹp, nước da rám nắng. Đôi mắt mẹ đen láy, thể hiện sự thông minh của mẹ. Mái tóc của mẹ đen như gỗ mun, được cắt ngắn rất gọn gàng. Dáng người mẹ tầm thước. Mẹ hiện đang làm việc ở Nhà xuất bản giáo dục Việt Nam. Mẹ không giỏi nấu nướng, làm việc nhà, chăm em bé nhưng vì thương con, mẹ đã học hỏi và vượt qua những khó khăn đó. Năm ấy, em gái em mới hai tuổi, rất hay ốm đau. Nhiều đêm mẹ phải thức trắng để trông em. Mẹ là trụ cột gia đình, nên ngoài việc làm ở nhà xuất bản, mẹ còn phải làm rất nhiều công việc khác. Nhiều đêm, mẹ phải thức đến hai, ba giờ sang để làm việc. Thương mẹ em nghỉ các lớp học thêm và hứa với mẹ tự học và học giỏi để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho mẹ. Tuy bận nhiều công việc nhưng mẹ luôn quan tâm đến việc học của em, nhắc nhở em làm bài đầy đủ. Những ngày khai giảng hoặc ngày hội của trường, mẹ đều có mặt. Mẹ còn chụp ảnh cho em để làm kỷ niệm. Trong cuộc sống hàng ngày, mẹ rèn em cách ăn nói, cử xử với ông bà, cô dì, chú bác, các anh chị và bạn bè. Vào ngày chủ nhật, mẹ đưa chúng em đi ăn sáng, đi chơi. Vào dịp nghỉ hè, mẹ cho chúng em đi nghỉ mát, về quê nội, quê ngoại. Mẹ rất thương em gái em nên sáng nào mẹ cũng dậy sớm, cho em ăn và đưa em đi học. Đêm đến, mẹ ôm hai anh em, ba mẹ con cùng hát ru bài “Bé ơi, ngủ ngoan”. Chẳng mấy chốc ba mẹ con đã chìm vào giấc ngủ. “Dù con đếm được cát sông Cũng không đếm được tấm lòng mẹ cha”. Qua hai câu thơ trên, em luôn ghi lòng tạc dạ tình yêu của mẹ đối với em. Nhưng người mẹ em kể trên không phải là mẹ em mà là bố em. Ngày mẹ em rời bỏ em, em thấy đất trời như sụp đổ, em là người bất hạnh nhất. Lúc đó em mới học lớp hai, em gái em hai tuổi. Bố em là người vĩ đại nhất. Bố đã yêu thương, che chở cho em vượt qua những ngày giông bão ấy. Bố vừa là bố vừa là mẹ. Bố có sự dịu dàng chu đáo của mẹ lại có tính nghiêm khắc, bao dung của bố. Những ngày đau khổ đã qua. Năm nay em học lớp 5, em gái em đã vào lớp 1. Bình minh đã trở về với bố con em, em đã thấy bố cười rất tươi. Bố ơi, con yêu bố! Ngày 18 tháng 8 là ngày sinh nhật bố. Con chúc bố mạnh khỏe, vui vẻ, hạnh phúc bên chúng con!" |