21 tuổi, đời tôi trải dài những nỗi đau! (P.1)

Từ khi còn trong bụng mẹ, tôi đã mang tiếng là một đứa con hoang.

21 tuổi, tôi không hồn nhiên như chúng bạn cùng trang lứa. 21 tuổi, tôi sống với những nỗi đau khôn cùng...

Tôi đã gắn bó với Bạn trẻ cuộc sống một thời gian dài và khỏi nói tôi vui mừng, sung sướng như thế nào khi có những người đã "viết hộ" nỗi niềm của tôi. Tôi đã tìm thấy mình trong những bài viết đó của các bạn.

Lúc này đây, khi thực sự bế tắc và hoang mang, khi không còn biết chia sẻ cùng ai những nỗi đau thầm kín của mình thì tôi quyết định tìm tới những người mà tôi không hề quen biết để tìm lấy sự chia sẻ chân thành nhất, những lời khuyên, những sự an ủi cho bản thân mình.

Tôi được sinh ra trong một "gia đình" khá giả. Ba và mẹ tôi ở cùng xã và yêu nhau nhưng không được ông bà nội tôi đồng ý! Từ khi còn trong bụng mẹ, tôi đã mang tiếng là một đứa con hoang. Rồi tôi và mẹ chuyển nơi ở mới khi tôi vào lớp 1.

Tôi ở cùng với mẹ đến năm học lớp 2, quãng thời gian ở cùng mẹ tôi vô cùng thiếu thốn tình cảm. Khi có tôi rồi, mẹ vẫn rất “ham chơi” mà không biết rằng tôi rất cần mẹ. Có những hôm mẹ đi cả đêm không về, tôi - một đứa bé đang học lớp 1 ngồi cả đêm ngoài cửa để chờ mẹ về (đó cũng là những gì mẹ đã nói và xin lỗi tôi cách đây không lâu).

Đến năm tôi lên lớp 2, mẹ đưa tôi về với ông bà rồi mẹ vào Nam sống. Khi mới vào đó, mẹ hay liên lạc về để trò chuyện cùng tôi… nhưng rồi, những cuộc điện thoại đấy thưa dần, tôi không tìm được lý do để giải thích cho chuyện đó!

Từ nhỏ tôi bệnh tật, đau ốm trung bình một tuần tôi sẽ phải đi đi gặp bác sỹ trên 3 lần. Bệnh tật, không ba mẹ bên cạnh, tôi được ông cưng chiều hết mực, tôi không mấy khi phải động tay, động chân vào bất cứ việc gì. Có lẽ đến giờ phút này những giây phút được sống cùng ông là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi!

Trong cuộc đời học sinh, tôi bắt đầu thấy mình già dặn và chững chạc hơn các bạn cùng trang lứa là khi tôi học lớp 3. Một bạn nam trong lớp tôi gọi tôi là “đứa con hoang”! Và tôi đã khóc tức tưởi vì thấy mình bị tổn thương ghê gớm khi không cón mẹ, có ba bên cạnh như chúng bạn.

Tôi kể với ông chuyện trên lớp và tôi nhớ như in lời ông nói cho đến tận bây giờ "Hãy mặc kệ các bạn con à! Các bạn cũng chẳng thể nói mãi được đâu, con phải mạnh mẽ để sống. Đừng để ý đến nó!". Với nhận thức của một đứa đang học lớp 3 các bạn có tin là tôi đã hiểu và làm theo được những lời ông nói không? Đến giờ phút này, khi 21 tuổi rồi, tôi thực sự khâm phục sự mạnh mẽ của bản thân tôi vào vào lúc đó.

21 tuổi, đời tôi trải dài những nỗi đau! (P.1) - 1

Mẹ về rồi lại đi, tôi chỉ khóc một mình, buồn một mình mà không để ai biết! (Ảnh minh họa)

Hai từ "con hoang" nó theo tôi đến suốt những ngày tôi học cấp 2. Khi các bạn gọi tôi với 2 từ cay nghiệt đó, tôi không còn chạy về méc ông mà tôi chỉ biết khóc trước mặt họ. Tôi chỉ biết rằng, cả tuổi thơ tôi không hề êm đềm như những đứa trẻ khác! Tôi khao khát một mái nhà, tôi khao khát có ba mẹ!

Khi tôi học lớp 8 hay lớp 9 gì đó, tôi cũng không thể nhớ rõ… Tôi đã vô tình gặp người phụ bạc mẹ con tôi, ông đi qua tôi vô tình và lạnh lùng như thể không nhìn thấy sự tồn tại của tôi trên cõi đời này. Tôi cười khẩy và nghĩ rằng sẽ có ngày tôi cho họ biết thế nào là đau khổ - một suy nghĩ không còn đơn giản của một cô học sinh cấp 2 như tôi.

Những ngày tháng sống trong sự yêu thương, chở che của ông bà và mọi người khiến tôi không còn nhớ tới mẹ. Với tôi, mẹ không còn là người quan trọng nhất nữa. Mẹ về rồi lại đi, tôi chỉ khóc một mình, buồn một mình không để ai biết!

Cho đến năm tôi học lớp 10, mẹ về cùng một người đàn ông lạ và nói muốn sống với họ cả đời. Cả nhà mừng vì mẹ có người thương còn riêng tôi không đồng ý! Mẹ cũng chưa một lần dám nói với tôi chuyện quan trọng đó, mẹ chỉ nhờ mọi người thuyết phục tôi.

Tôi nhớ mình đã khóc rất nhiều, tôi thấy mẹ thực sự không còn cần tôi, mẹ không thương tôi, không nghĩ đến cảm giác của tôi. Lúc đó tôi vô cũng ích kỷ vì tôi cần mẹ.Tôi muốn được mẹ chăm sóc nhưng đó chỉ là mong ước của riêng tôi. Rồi mẹ ra Bắc lấy chồng và tôi lại tiếp tục ở với ông bà ngoại!

Năm tôi học lớp 11, ông đã tìm đủ mọi cách để "đuổi" tôi đi. Tôi nhớ từ bé đến năm tôi học lớp 10, số lần ông đánh tôi không thể đếm qua một bàn tay, vậy mà mùa hè năm đó ông đã "thay đổi". Ông hay mắng tôi và lần cuối cùng ông đánh tôi… chỉ vì chút tự ái, tôi đã bỏ ông để về sống với mẹ.

(Còn nữa).

Trải qua bao nhiêu bất hạnh, thiệt thòi của thời thơ ấu, liệu rồi tương lai của cô gái trẻ sẽ ra sao? Hãy đón đọc phần 2 "21 tuổi, đời tôi trải dài những nỗi đau!" vào lúc 7h00 thứ 5, ngày 24/5/2012 nhé!

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Ngọc Anh ([Tên nguồn])
Ám ảnh tuổi thơ buồn đau! Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN